Ông Bố Họ Hoắc Biến Thái

Chương 46: Chương 46




“Chị yên tâm ba mẹ em rất giàu, em ăn xong lát chị tính tiền cả thể.” - Vậy là thằng bé ngang nhiên ngồi mở kẹo ra nhai tóp tép, cô nhân viên chỉ biết đứng nhìn cười khổ

“Tiếu Minh ai cho con bóc ra ăn hả? “ - Tiểu Hà lại gần túm lấy cổ áo Tiếu Minh nói lớn, Tiếu Minh giãy giụa, khóc lóc: “Huhuuuu con chỉ ăn một cái kẹo thôi mà...huuuu...nhà con nghèo đến nỗi ba mẹ con chỉ mua được Mẹc, vài cân kim cương....con khổ quá!” - xung quanh đều dõi ánh mắt vào hai mẹ con.

Hoắc Tư Vĩ đứng bên cạnh chỉ biết che mặt lắc đầu...cuối cùng anh đành rút điện thoại ra gọi thư ký Lâm. Sau 2 phút tiền trả xong, Tiếu Minh nhân cơ hội ôm thêm vài hộp bánh vừa đi vừa tóp tép...

Vì sự vô ý của mama mà hai cha con Tiếu Minh phải quay lại nhà Phùng Lan một lần nữa. Phùng Lan ở nhà lúc cần lấy tiền trong bóp cũng thấy sự nhầm lẫn, nhưng Phùng Lan khựng lại trước tấm ảnh chụp chung của Tiểu Hà và Dĩ Lộ. Cánh tay run run, một tay Phùng Lan giữ chặt lấy thành ghế, hai mắt rưng rưng... Đúng lúc đó gia đình Tiểu Hà đến, Tiểu Hà vào trong lấy bóp thấy Phùng Lan liền cười: “Xin lỗi chị, em cầm nhầm bóp của chị...”

Phùng Lan quay mặt lấy lại tinh thần, cô gặng hỏi về tấm hình trong bóp: “Đây là ai vậy? “

Tiểu Hà nhìn tấm hình, cô thoáng buồn nhưng vẫn nở nụ cười tươi trả lời: “Đây là một người bạn rất thân của em...cô ấy tên Dĩ Lộ.”

Phùng Lan đứng hình, tay giữ chặt thành ghế: “Dĩ Lộ? Cô ấy...cô ấy đang ở đâu? “ - Giọng Phùng Lan khẩn trương hơn

Tiểu Hà thắc mắc: “Sao vậy? Chị có quen cô ấy sao? “

Phùng Lan vội lắc đầu, quay đi: “Không...tôi...tôi không quen cô ấy, tôi chỉ thấy cô ấy rất giống một người thân của tôi nên..”

Tiểu Hà khựng lại nhường chỗ cho những cảm xúc bâng khuâng, cô bùi ngùi nhìn tấm nhìn: “Cô ấy...đi rồi...”

“Đi rồi? “ - Phùng Lan sửng sốt. Cô giữ tay bên tim, hai mắt trùng xuống nhắm nghịt. Tiểu Hà lo lắng gọi người. Vì sự cố này Tiểu Hà càng tò mò hơn, một phần lo lắng sức khỏe Phùng Lan nên ba người nhà Tiểu Hà đều ở lại.

Sau khi được bác sĩ riêng đến kiểm tra Phùng Lan cũng tỉnh lại, Tiểu Hà lo lắng lại gần đỡ Phùng Lan ngồi dậy: “Chị sao rồi? Thấy ổn hơn chưa? “

Phùng Lan gật đầu: “Chị ổn nhiều rồi. Em có thể kể cho chị nghe về Dĩ Lộ không? “

“Chị với cô ấy có quan hệ gì sao? “ - Tiểu Hà càng tò mò hơn về quan hệ giữa hai người. Từ lúc quen Dĩ Lộ cô rất ít kể về gia đình mình với Tiểu Hà.

“Dĩ Lộ...là con gái chị...” - Phùng Lan suy nghĩ hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói, hai mắt rưng rưng muốn khóc.

Tiểu Hà sững lại. Phùng Lan nói tiếp: “Chị sinh con bé khi mới 17 tuổi. Lúc đầu cuộc sống rất hạnh phúc, nhưng dần chị nhận ra rằng ba con bé sa ngã con đường sai trai, chị đã khuyên ngăn ông ấy rất nhiều... Đến khi con bé lớn hơn đủ để hiểu mọi chuyện chị quyêt định ra đi. Chị đã nhiều lần quay về đón con bé nhưng đều bị ông ấy phát hiện và đánh đuổi. Nhưng đến khi ông ấy không thể cản trở việc chị đón con bé nữa thì chị lại không thấy nó đâu, chị đã tìm con bé rất nhiều năm rồi...rất lâu...” - Phùng Lan đau khổ, bao năm tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy con gái nhưng...

...Sau đó Tiểu Hà đưa Phùng Lan đến nơi Dĩ Lộ yên nghỉ.

..................

Sau quãng đường dài cuối cùng xe cũng dừng trước biệt thự Hoắc Gia. Tiếu Minh cũng ngủ được giấc dài trên xe, về đến nhà thằng bé vẫn ngủ mớm, mơ màng không biết ông bố của mình đưa đi đâu. Mọi người mang đồ của hai mẹ con lên phòng. Hoắc Tư Vĩ và Tiểu Hà dẫn Tiếu Minh vào trong chào ông bà nội. Vừa bước vào tiếng pháo rộn ràng chào mừng hai mẹ con về nhà. Ông bà nội tinh nghịch không kém lũ trẻ nhảy múa xung quanh, Tiểu Hà vui đến khóc. Tiếu Minh thấy náo nhiệt cũng chạy vào nhảy. Bữa tiệc gia đình diễn ra ấm cúng, mọi người quây quần bên nhau hạnh phúc.

Hôm đó là một ngày dài đầy kỉ niệm. Tiểu Hà vẫn giữ thói quen ngắm nhìn những vì sao xa xăm. Cô suy nghĩ mông lung, vài lọn gió vi vu lướt qua, Tiểu Hà ôm lấy cơ thể mình xoa xoa... Từ phía sau chiếc áo ấm khoác lên, vòng tay rộng ôm trọn cơ thể cô. Hoắc Tư Vĩ vùi đầu xuống bờ vai nhỏ của cô. Tiểu Hà cũng ôm lấy tay anh, cô cười hạnh phúc: “Anh có thấy mọi chuyện đến và đi rất nhanh không?”

Hoắc Tư Vĩ gật gù, nhìn về phía xa kia: “Ừm...nhanh thật...từ một cô gái 18 non nớt, nay em đã 23 rồi..”

Tiểu Hà nhau mày quay lại, chỉ tay lên trước mắt Hoắc Tư Vĩ: “Anh...!!!”

Hoắc Tư Vĩ cười, anh cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi mỏng của cô, một tay ôm chặt lấy eo, tay nâng chiếc cằm xinh xắn: “Cảm ơn em đã trở lại... Những ngày thiếu em rất khó khăn...”

“Em cũng vậy...” - Tiểu Hà nhón chân lên đáp lại nụ hôn ngọt ngào của anh. Cả hai quấn lấy nhau không rời.

Tiếu Minh từ bên trong lấy hai ngón tay che mắt: “Ìu ôi...sến xúa...hai người bớt thả cẩu lương được không? 12 giờ đêm rồi cho con ngủ chớ! “

Tiểu Hà ngại ngùng nép sau bờ vai rộng của Hoắc Tư Vĩ: “Thằng nhóc kia con sang phòng ta làm gì? “ - Hoắc Tư Vĩ ôm lấy Tiểu Hà quay lại hỏi

Tiếu Minh bĩu môi, tay vuốt cằm: “Hừm... Thiết nghĩ mẹ đứa nào đứa nấy ngủ chung nhỉ...!!!” - Tiếu Minh cười khoái chí

Hoắc Tư Vĩ đen mặt: “Thằng oắt này lại tính phá đây mà...” - suy nghĩ một hồi thì Hoắc Tư Vĩ hạ giọng, vòng tay giữ lấy Tiếu Hà: “Thời thế thế thời, bây giờ phải là vợ thằng nào thằng nấy ôm!”

Tiếu Minh hừ lạnh, tay chống hông: “ Mama chọn đi, ngủ với con hay ngủ với papa?”

Hoắc Tư Vĩ cũng không kém, buông Tiểu Hà ra khoanh tay hừ mạnh: “Với anh hay với nó? “

Tiểu Hà bị hai bố con kéo qua lại đến chóng mặt...cuối cùng...

“Hừ, ta đang được ôm vợ tự nhiên phải chung giường với hai đứa!” - Ông Hoắc hừ lạnh ngồi bật dậy

Tiếu Minh cũng nhoài người dậy trách móc: “Tại papa ý, đáng lẽ papa phải ngủ sofa chớ! “

Hoắc Tư Vĩ bị trách liền bật dậy đáp trả: “Tại thằng quỷ nhà ngươi ấy, đang yên đang lành mò sang phòng ta làm gì? “

Cả ba nhìn nhau thở dài rồi lại nằm xuống ngủ qua ngày.

Tiểu Hà đuổi được hai bố con phiền phức thấy nhẹ cả người. Cô và bà Hoắc nói chuyện phiếm cả buổi tối... Niềm hạnh phúc ngập tràn cả căn nhà xua tan cái lạnh buốt mùa đông miền Bắc...

.....................

Thời gian trôi thấm thoát cũng đã 3 tháng Tiểu Hà chuyển về nhà Hoắc Tư Vĩ sống, Hoắc Tư Vĩ đã chuẩn bị hoàn tất chuyện đám cưới từ lâu, ông bà Chu - Hoắc và cả Tiếu Minh hai bên đều đã nôn nóng muốn có một tiểu Hoắc (Tiếu Minh vẫn giữ họ theo mẹ). Tiểu Hà vừa vui mà vừa lo...

Hôm nay là ngày Tiểu Hà chính thức được khoác trên mình chiếc váy cưới. Cô ngồi trong phòng chờ đang trang điểm và làm tóc.

Mộc Lan cùng cô chuẩn bị bên trong, bà Chu, bà Hoắc thì tiếp đón khách bên ngoài.

“Hôm nay chị rất đẹp.” - Mộc Lan đưa tay nâng niu gương mặt Tiểu Hà cười duyên.

Tiểu Hà khẽ cười, hàng mi dài khẽ cụp xuống ngại ngùng, Tiểu Hà nhẹ nhàng nói: “Thiên Quốc Tùng có đến không? “ - Hai mắt long lanh chứa đựng niềm hy vọng.

Mộc Lan suy nghĩ một lúc, cô lắc đầu: “Anh ấy nói không về kịp, chị yên tâm sẽ có quà gửi về.” - Mộc Lan gượng cười, cô không muốn Tiểu Hà buồn

Tiểu Hà gật đầu, cô nói muốn vào nhà vệ sinh nên Mộc Lan ra ngoài trước. Căn phòng trống chỉ còn mình Tiểu Hà ngồi giữa trong bộ váy cưới tinh xảo được làm riêng cho cô...

Tiểu Hà lấy trong túi xách chiếc bóp, cô nhẹ nhàng lấy tấm ảnh hai cô gái trẻ trung cười rạng rỡ, cô cười tươi: “Cậu nhìn này, hôm nay mình được lên xe hoa rồi... Mình rất đẹp phải không? “ - hàng nước mắt khẽ lăn dài, Tiểu Hà ôm lấy tấm ảnh nói nhỏ: “Mình rất nhớ cậu...”

Bỗng trong tâm trí cô giọng nói của Dĩ Lộ vang lên: “Đừng khóc...” - Tiểu Hà mừng cười tươi...: “Dĩ Lộ...” - Nhìn xung quanh chỉ là bốn bức tường. Tiểu Hà thoáng thất vọng. Mộc Lan nghe tiếng bên trong liền vội chạy vào: “Chị có sao không? “

Tiểu Hà lắc đầu, đưa tay lau hai hàng nước mắt. Mộc Lan nhìn xuống tấm ảnh, cô ôm lấy Tiểu Hà: “Chị ấy đang rất mừng cho chị... Để em giúp chị dặm lại phấn, cô dâu khóc như thế là xấu lắm nha!”

Mộc Lan đang giúp Tiểu Hà dặm lại phấn thì thấy bóng người chạy qua liền hoảng hốt gọi lớn: “ Ai đó? “

Tiểu Hà quay lại nhìn, Hoắc Tư Vĩ từ sau cửa loay hoay bước vào, ngó nghiêng xung quanh: “Con nhóc này nói nhỏ thôi bị phát hiện bây giờ.” - Hoắc Tư Vĩ thấy mình an toàn mới quay ra trách Mộc Lan.

Tiểu Hà cười kéo tay anh: “Sao anh qua đây được? “

Hoắc Tư Vĩ vỗ ngực tự hào: “Chỗ này do anh chính tay chuẩn bị mà...lối vào bí mật cũng không khó lắm! “

Mộc Lan khoanh tay trước ngực lại gần, tay vỗ vỗ vai Hoắc Tư Vĩ: “Ồ hóa ra là do Hoắc Tổng ra tay, thảm nào... Mẹ nuôi có biến thái!” - Mộc Lan gọi lớn

Từ bên ngoài bà Hoắc và bà Chu cùng cả đám bảo vệ vội vàng chạy vào: “Sao thế con? “

Hoắc Tư Vĩ thấy vậy liền quay lại chạy thì bị Mộc Lan chắn trước: “Tên biến thái đây này mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.