Nắp dần dần được mở ra, người xung quanh khựng lại nhìn xuống, là một, hai và bốn. Quả nhiên là bảy điểm.
Lục Trần thắng!
“Mẹ nó, đến đoán điểm cũng thẳng, đây là cái thể loại may mắn gì chứ?
“Mới ván đầu đã thắng chín trăm vạn rồi, may mắn thế này ai đợi lại được!”
“Ừ, thằng ranh này chỉ ra có một trăm vạn, một lúc sau đã biến thành một ngàn vạn, mẹ nó!”
Tuy không phải bọn họ thắng nhưng so với người thắng là anh thì mấy tên đang đánh bạc xung quanh còn hưng phấn hơn.
Tên to cao và Triệu sư phụ sắc mặt hơi biến đổi, là chín trăm vạn đó, mẹ nó chứ, tên tiểu tử này rốt cuộc là cái thể loại may mắn phân chó gì vậy?
Mấy con xúc xắc đó đương nhiên là của bọn chúng, cũng tự bọn chúng lắc, cho nên mới không nghi ngờ Lục Trần chơi gian lận.
Từ Kinh không ngờ anh lại đoán đúng, trong lòng cũng vui vẻ lên hẳn, lúc nãy khi Lục Trần đoán điểm trong lòng cậu cứ nghĩ lần này Lục Trần thua chắc rồi, vậy mà không ngờ mới vấn đầu tiên anh đã thắng rồi.
“Anh Trần, mới mở đầu đã may mắn rồi.”
Từ Kinh kích động mà thu lại mấy con phỉnh về phía Lục Trần.
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Từ Kinh, tên to cao nhếch mép cười nhạt. Thắng ván đầu tiên chính là mở đầu cho cuộc đời đầy bi kịch của một con nghiện cờ bạc. Đợi chút nữa ông đây sẽ khiến bạn mày khóc không ra nước mắt.
Ván thứ hai bắt đầu, vẫn là đoán điểm số.
Triệu sư phụ bắt đầu lắc xúc xắc, mặt ông vẫn rất trịnh trọng, lắc xúc xắc vừa đủ một phút đồng hồ, sau đó mạnh mẽ úp xuống mặt bàn. Và dĩ nhiên lần này vẫn là một trận chiến tâm lý, ông làm tăng lên cảm giác hồi hồi, cũng làm cho những người đang đánh bạc bị áp lực đè nén.
Còn với Lục Trần, từ nhỏ đã đi theo ông Vân luyện tập nghe gió đoán vị trí mười mấy năm, cho nên lúc này tại của anh so với mắt còn nhạy bén hơn. Mắt anh khẽ nhắm, lúc tiếng xúc xắc bắt đầu vang lên, anh đã hoàn toàn dựa vào mười năm khổ luyện mà nắm chắc quy luật của ba viên xúc xắc.
“Mấy điểm? Cược bao nhiêu?” Triệu sư phụ không chớp mắt nhìn Lục Trần
“Năm điểm, cược mười triệu.” Lục Trần không cần suy nghĩ đem tất cả đồng xu đẩy ra.
Mẹ kiếp, 10 Triệu!
Những tay cờ bạc khác nghe vậy cũng tập trung đến, không chơi nữa, một ván bạc cược đến cả ngàn vạn thế này lại còn là chơi đoán điểm, bọn hắn đánh bạc cả đời cũng chưa từng thấy, nên làm sao có thể bỏ qua màn kịch này chứ. Dù chỉ là đến xem kịch nhưng bọn hắn cũng xem rất chăm chú.
Nhìn thấy Lục Trần bình tĩnh như thế Triệu sư phụ hơi không chắc chắn. Đậu má lần này mà bị đoán trúng là đi tong một trăm triệu chứ chẳng đùa.
Một trăm triệu, là giới hạn của sòng...
À không, là giới hạn của Thanh Long hội rồi, lần này bọn hắn có thể nhà tan cửa nát không chừng.
“Mở đi, mở ra đi, mở đi...” Những tay cờ bạc xung quanh lần lượt gào thét, khẩn cho Triệu sư phụ áp lực rất lớn.
Ván này dù cho thế nào hắn cũng không được thua, không được phép thua.
“Không được thay đổi!” Triệu sư phụ đột nhiên hét lên một tiếng, tay đặt trên nắp cố ý lắc lắc, âm mưu khiến xúc xắc thay đổi vị trí.
Hắn tuy không tin Lục Trần có thể đoán trúng nhưng lẽ như Lục Trần may mắn lên đỉnh điểm thì sao.
“Nói rồi sẽ không thay đổi, ông không mở ra là có ý gì? Muốn gian lận hả?” Lục Trần đứng lên giữ lấy tay của Triệu sư phụ.
Triệu sư phụ tái mặt, hắn cảm thấy tay hắn như bị một cái kìm kẹp chặt làm hắn không thể động đậy.
“Mẹ nó, thằng nhóc này muốn làm gì, muốn gian lận hả?” Tên to con thấy thế liền muốn cắn trả Lục Trần, hắn giơ tay lên định túm lấy Lục Trần.
Nhưng hắn chỉ vừa mới giơ tay lên đã bị Từ Kinh khóa chặt cổ tay.
“Thả tạo ra!” Tên to con hét lên, định dùng tay trái còn lại nện vào mặt Từ Kinh.
Từ Kinh không gấp, dùng thêm lực bẻ cổ tay của hắn xuống.
“Á, bỏ ra, bỏ ra mau, sắp gãy tay rồi!” Tên to con cong người, đầu gối và xuống nền nhà, cả người cũng quỳ xuống đất.
“Mẹ nó, sòng bạc sắp bị phá rồi, anh em đánh chết bọn nó!” Mười mấy tên hung dữ trong sòng bạc nhìn thấy thế thì lũ lượt kéo đến, treo trên thắt lưng toàn là dao găm gậy gộc.
“Còn bước qua đây tao bẻ gãy tay hắn đấy.” Từ Kinh khàn giọng hét lên, tay cũng tăng thêm lực bẻ cổ tay của tên to cao đến cực điểm.
“Mẹ nó, đừng có qua đây, đừng qua...” Tên to cao đau đến mức mặt mũi nhăn nhó, hắn cản giác như tay hắn sắp gãy rồi.
Mấy tên kia thấy vậy thì dừng lại nhưng cũng hung hăng nhìn chằm chằm Từ Kinh và Lục Trần.
Những tay cờ bạc khác nhìn thấy vậy cũng không lấy làm lạ, bọn hắn đã quen với mấy cảnh tượng này rồi, nhưng vẫn từ từ tránh xa Lục Trần và Từ Kinh.
Lục Trần vẫn nhìn chằm chằm Triệu sư phụ, cười lạnh nói: “Ông muốn tự mở hay tôi giúp ông mở?”
Nhìn thấy cả tên to cao kia cũng bị khống chế, Triệu sư phụ biết hôm nay gặp phải dân chơi rồi.
Nhưng nếu đã dám đến sòng bạc để cược một ván lớn như thế, mấy tên tép riu chắc chắn không dám đến.
“Tôi mở.” Triệu sư phụ gật đầu nói.
Lục Trần nở một nụ cười nhàn nhạt, thả Triệu sư phụ ra.
Triệu sư phụ hít vào một hơi, từ từ mở nắp.
Là hai, hai và một. Năm điểm!
Lục Trần lại đoán đúng rồi!
Mẹ nó, cái thể loại may mắn gì đây, có cần phải trâu bò như vậy không trời!
Mấy tay cờ bạc bên cạnh cực kỳ hưng phấn xem kịch, chỉ có Triệu sư phụ là mặt mày đã tái mét.
Một trăm triệu đó!
Sư phụ Triệu sắp hít thở không thông rồi. Hắn tuy có chút thủ đoạn, nhưng cũng chỉ khống chế được điểm cao hay thấp thôi. Còn muốn khống chế được điểm số xúc xắc thì hắn không có bản lĩnh này. Nếu như hắn có bản lĩnh khống chế điểm xúc xắc đó, thì hắn còn ở cái nơi nhỏ xíu này làm cái sao, đi Las Vegas không phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn à.
“Mẹ nó, mày dám chơi gian lận!” Một trăm triệu là giới hạn của Thanh Long hội rồi, dù Lục trần không gian lận thì hắn cũng không thừa nhận, nếu không sẽ tiêu đời.
“Bẻ gãy tay của hắn.” Lục Trần nghe vậy bèn ngồi xuống, cầm tách trà lên từ từ uống.
Từ Kinh gật đầu, thả tay của tên to cao ra một bước chạy đến chỗ Triệu sư phụ.
“Mày muốn làm gì?” Triệu sư phụ vội vàng lùi lại.
Từ Kinh nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn vặn một cái.
Rắc!
Tiếng xương bị bẻ gãy nghe thanh thoát một tiếng khiến cho cả sòng bạc thoáng chốc yên lặng như tờ.
Đến lúc này cả sòng bạc mới ý thức được, hai người bọn anh đến đây không chỉ đơn giản là đi đánh bạc.
Đây rõ ràng là đến phá sòng bạc. Triệu sư phụ đau đến bất tỉnh nhân
“Mẹ nó, đánh chết bọn nó cho tao!” Tên to cao vừa được thả ra đã nổi khùng hét lên, mấy tên lâu la trong sòng nghe lệnh xong về phía Lục Trần và Từ Kinh.
Lục Trần vẫn bình thản uống trà, còn tựa lưng vào ghế.
Chỉ là mấy tên tép riu, anh tin Từ Kinh sẽ xử lý gọn gàng bọn chúng.
Vài tên vừa mới chạy đến cậu đã lập tức ra trước nghênh chiến.
Bốp!
Tên đầu tiên bị Từ Kinh cầm một cái ghế đẩu phang vào đầu, tên kia không kịp nói gì bất tỉnh tại chỗ.
Người trong phòng thấy vậy cũng vội lùi lại một bên.
Chỉ thấy Từ Kinh như một con rồng đang chơi đùa, mười tên cũng không làm gì được cậu, còn bị cậu nhanh như chớp đánh gục.
“Này anh bạn, cậu biết đây là địa bàn của ai không?” Tên to cao kia hung hãn nhìn Lục Trần.
“Địa bàn của ai?” Lục Trần lạnh nhạt nói.
“Đây là địa bàn của Thanh Long Hội, cậu dám đến đây gây chuyện không sợ anh Thần khiến cậu sống không bằng chết à?” Tên cao uy hiếp nói.
“Cổ Thần hả? Tôi đã nói kêu hắn đến gặp tôi, nếu như nghe tôi thì chuyện này đã không xảy ra rồi.” Lục Trần cười châm biếm.
“Được lắm, cậu ngon đấy.” Tên to cao lấy điện thoại ra gọi cho đại ca Cổ Thần của bọn hắn.