Ông Bố Siêu Phàm

Chương 60: Chương 60: Sự khác biệt giữa bố vợ và mẹ vợ




Trong phòng khách, Kỳ Kỳ chạy vào vòng tay của Lục Trần, Lâm Đại Hải trò chuyện với Lục Trần.

Ông ấy từng không thích Lục Trần, nhưng sau khi có Kỳ Kỳ, thái độ của ông cũng đã được cải thiện.

Đặc biệt là sau khi Lục Trần tặng ông một chiếc cốc dạ quang từ thời nhà Tống vào ngày sinh nhật lần trước, quan điểm. của ông về Lục Trần đã được cải thiện rất nhiều.

Thậm chí còn phát ngôn ngay tại chỗ: Đây là con rể tốt của tôi.

“Con biết bao nhiêu về đồ cổ?” Lâm Đại Hải hỏi Lục Trần, lần trước Lục Trần tìm thấy cốc dạ quang của nhà Tống trong nháy mắt tại cửa hàng đồ cổ, ông cảm thấy Lục Trần chắc là hiểu biết nhiều về lĩnh vực này.

“Lúc trước con có học về lĩnh vực này, nên cũng biết chút ít.” Lục Trần khiêm tốn nói, Ông Vân cũng là một bậc thầy về đồ cổ. Lục Trần đã theo ông từ khi còn nhỏ và học rất nhiều về đồ cổ.

Nói thật, nếu anh có hứng thú với việc nghiên cứu về đồ cổ, không khó để tìm một công việc với mức lương hàng tháng là 70.000 hoặc 80.000 trong giới đồ cổ.

“Ừm, có một triển lãm đồ cổ tại khách sạn Shangri - La vào lúc 7 giờ tối ngày kia. Lúc đó con hãy đi cùng bố, liệu con có thể tìm thấy một hoặc hai báu vật hay không.” Lâm Đại Hải gật đầu, chỉ cần Lục Trần có kiến thức về mảng này là được.

Ông nghĩ rằng Lục Trần chỉ là một nhân viên bảo vệ thì hơi tiếc nuối. Ông sẵn sàng dẫn dắt Lục Trần vào ngành đồ cổ của ông.

Sẽ không có vấn đề gì khi giới thiệu Lục Trần làm việc với thu nhập hàng chục ngàn hàng tháng.

Lục Trần hiểu ý nghĩ của bố vợ Lâm Đại Hải, trong lòng có chút cảm động.

Lâm Đại Hải và Vương Tuyết có thái độ khác nhau đối với anh.

Vương Tuyết chỉ nghĩ về việc con rể của mình mà nổi trội, thì bà ấy có thể nổi theo.

Còn Lâm Đại Hải thì suy nghĩ về cách giúp con rể của mình tìm được một công việc tốt hơn.

“Vâng bố ạ, con chắc chắn sẽ đến.” Lục Trần gật đầu.

Lúc này, Lâm Di Giai đẩy cửa vào, và có một chàng trai trẻ đi cùng cô.

Lục Trần lướt qua chàng thanh niên, nhận ra lúc anh mời Đỗ Phi và Từ Kinh dùng bữa, gặp được thanh niên này với Vương Tuyết, Lâm Di Giai trong bữa tối tại Phỉ Thúy 36.

Chàng trai trẻ này là Địch Phú, Phó Giám đốc Kinh doanh của Tập đoàn Vân Phi.

Tập đoàn Vân Phi là tập đoàn đá quý đứng đầu ở Du Châu, là một trong những sản nghiệp thuộc dòng họ Tả của bốn gia tộc lớn.

Địch Phú liếc nhìn Lục Trần, có chút khó chịu, lần trước trong Phỉ Thúy 36, hắn đã bị Lục Trần cho một vố rất đau.

Lần trước Vương Tuyết đưa Lâm Di Giai thảo luận về việc hợp tác với họ, hắn ta đã bị Lâm Di Giai mê hoặc, và mấy ngày nay hắn ta phát cuồng vì Lâm Di Giai.

Vương Tuyết hết sức muốn con gái mình gả cho một người đàn ông giàu có, và thích mạng Lâm Di Giai theo mỗi khi bà bàn chuyện làm ăn với người ta.

“Xin chào Chú Lâm.” Địch Phú rời mắt khỏi Lục Trần và chào Lâm Đại Hải.

“Ừm, Tiểu Địch tới rồi, mời cậu ngồi.” Lâm Đại Hải gật đầu và bảo Địch Phú ngồi.

Sau khi Lâm Di Giai rót trà, cô trêu chọc Kỳ Kỳ ở bên cạnh.

“Lục Trần, tên cậu ấy là Địch Phú, là giám đốc kinh doanh của Tập đoàn Vân Phi. Triển lãm đồ cổ này được tổ chức bởi Tập đoàn Vân Phi của họ. Tiểu Địch, đây là anh rể của Di Giai, Lục Trần, cũng có nhiều nghiên cứu về đồ cổ, hôm tới, tôi sẽ đi đến triển lãm đồ cổ xưa với cậu ấy.” Lâm Đại Hải giới thiệu hai người.

“Anh Lục, xin chào.” Địch Phú vội vàng bắt tay với Lục Trần. Thậm chí giám đốc Khâu của Phỉ Thúy 36 cũng phải chào anh một cách nồng nhiệt. Hắn thật không thể đắc tội.

“Xin chào.” Lục Trần và Địch Phú bắt tay nhau, biểu cảm của họ thật đơn giản.

“Tiểu Địch, công ty của cậu có tuyển thợ giám định đá quý không?” Lâm Đại Hải hỏi.

“Vâng, Tả thiếu gia nhà chúng cháu muốn mượn sự kiện này để tìm một bậc thầy thực sự về giám định đồ cổ.” Địch Phú trả lời.

“Ừm, cậu xem thử xem cậu có thể giúp tôi giới thiệu Lục Trần không. Nó có chút căn bản về đồ cổ. Vào ngày sinh nhật của tôi lần trước, nó đã mua cho tôi một chiếc cốc dạ quang của nhà Tống với giá một ngàn đô la.” Lâm Đại Hải nói.

Chiếc cốc dạ quang của nhà Tống?

Địch Phú hơi ngạc nhiên, nhưng nó đáng giá hàng triệu. Anh chàng này cũng thật là may mắn.

“Dạ vâng được ạ, cháu sẽ giới thiệu Anh Lục với Tả Thiếu Gia vào đêm hôm tới.” Địch Phủ gật đầu ngạc nhiên.

Nhưng nỗi sợ hãi với Lục Trần trong lòng hắn lập tức tan biến vào hư vô.

Trước đó nhìn thấy giám đốc Khâu ở Phỉ Thúy 36 cũng nhiệt tình với Lục Trần. Hắn ta cứ nghĩ Lục Trần là một nhân vật lớn gì chứ hắn ta không ngờ lại phải nhờ giúp tìm một công việc.

Hóa ra chỉ là tên vô tích sự. Mặc dù trong lòng có phần khinh thường Lục Trần, Địch Phú vẫn không thể hiện điều đó trước mặt gia đình họ Lâm.

“Ừm, thế thì làm phiền cậu rồi.” Lâm Đại Hải gật đầu, cảm thấy rằng cậu thanh niên Địch Phú này cũng không tệ.

“Tả thiếu gia nhà anh là Tả Thanh Thành phải không?” Lục Trần đột nhiên nhìn sang Địch Phú.

“Phải, Tả thiếu gia hiện là người thừa kế đầu tiên của gia đình họ Tả. Anh ấy sở hữu gần một nửa tài sản của gia đình họ Tả. Anh Lục cũng quen biết Tả thiếu gia à?” Địch Phú nhìn Lục Trần, cái nhìn giễu cợt hiện rõ trong mắt hắn.

Cả công việc cũng nhờ hắn ta giúp đó, làm thế nào anh có thể biết được Tả Thiếu Gia chứ.

“Ừm, đã từng gặp một lần Lục Trần nghĩ về cảnh Tả Thanh Thành giả vờ trước mặt anh khi anh kiểm tra địa chỉ của công ty vài ngày trước.

Tất nhiên, bốn gia tộc lớn ở Du Châu cũng là những phe phái lớn, vì vậy Lục Trần cũng không xem thường họ. Ít nhất trước khi anh chưa có chỗ đứng vững chắc, anh sẽ không tùy tiện xem thường bốn gia tộc lớn.

Đừng tưởng Ông lớn thành phố này có mối quan hệ tốt với anh, đến ông ta còn không dám coi thường bốn đại gia tộc lớn này. Bốn đại gia tộc đã hoạt động ở Du Châu trong nhiều thập kỷ và họ có mạng lưới ở tất cả các cơ quan lớn, mối quan hệ của mạng lưới này rất kiên cố. Dù Tập đoàn Quân Duyệt trước đây từng áp đảo bốn gia tộc họ, nhưng vẫn duy trì hợp tác với họ. Trên thực tế nếu có thể, Lục Trần sẵn sàng hợp tác với họ.

“Ồ, Tả Thiếu Gia đôi khi hơi khoa trương, có khá nhiều người biết đến anh ấy.” Nghe được lời của Lục Trần, Địch Phú mỉa mai nói.

Lâm Đại Hải có thể không hiểu ý của Địch Phú, nhưng làm sao Lục Trần không hiểu chứ?

Anh chỉ mỉm cười khi nghe những lời đó.

Lâm Di Quân đi ra, rồi gia đình Lục Trần đi về.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Lục Trần đưa Kỳ Kỳ đến trường mẫu giáo, Lục Trần đã gọi Thủy Hử Tam Kiệt. Gọi cho họ bảo Hồ Hồng đến Điện Tử Đông Giai tìm anh.

Hôm qua Lâm Di Quân muốn anh bắt đầu kinh doanh thêm lần nữa. Anh dự định mua siêu thị nhà họ Hồ để ứng phó với Lâm Di Quân.

Sau khi gọi điện thoại, Lục Trần đã trực tiếp đến Điện Tử Đông Giai.

Lúc này nhân viên từ chức cao đến thấp của Điện Tử Đông Giai ai nấy đều tâm trạng u ám.

Việc giải thể tập đoàn Quân Duyệt khiến họ có chút không chắc chắn về tương lai của công ty.

Cũng không biết ai đã rò rỉ tin tức, nói rằng cổ đông lớn của công ty là công tử của Tập đoàn quân Duyệt. Ngay cả Tập đoàn Quân Duyệt đã bị giải thể, vậy thì Điện Tử Đông Giai công ty nhỏ này tồn tại được sao?

Ngay cả Hạ Quân cũng có chút bất an. Những ngày này Lục Trần không tìm anh, anh cũng không tìm Lục Trần. Trong lòng anh cũng khá là mẫu thuẫn.

Nếu Lục Trần không rút vốn, anh tin rằng công ty chắc chắn sẽ phát triển ngày càng tốt hơn. Nếu Lục Trần rút vốn, anh ta sẽ mua lại cổ phần của Lục Trần, hoặc anh ấy cũng sẽ rút vốn theo, hoặc thậm chí điện Tử Đông Giai tan rã. Nhưng hai tình huống sau không phải là điều anh muốn thấy nhất.

“Hạ tổng, Lục tổng tới rồi. Vừa nãy tôi thấy nhân viên bảo vệ giúp anh ấy đậu xe.” Ngay khi Hạ Quân đang bất an, cô thư ký bước vào và nói.

“Cuối cùng anh ấy cũng tới rồi?” Hạ Quân nghe thấy những lời đó và nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị nhường vị trí cho Lục Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.