Ông Bố Siêu Phàm

Chương 62: Chương 62: Thế nào là lòng dạ đen tối




Lời của Hạ Quân khiến các quản lý náo nức hẳn lên, giờ bọn họ đã cảm thấy rất ổn rồi, nếu Lục Trần còn điều họ đến Công nghệ Di Kỳ thì không khác nào một bước lên mây.

Tin tức này được truyền tới tại tất cả các nhân viên, dù công ty không trực tiếp nói bọn họ cũng có cơ hội, nhưng bên Di Kỳ đã điều một lượng lớn nhân viên quản lý của công ty Điện tử Đông Giai đi, khiến vô số vị trí bị để trống, lúc này đây chính là cơ hội của bọn họ.

Tin tức này khiến cả Điện tử Đông Giai xôn xao, từ chủ tịch cho đến các nhân viên cấp thấp bên dưới, tất cả như được uống nước tăng lực, ai nấy đều hồ hởi vui sướng.

“Giám đốc Lâm, chắc chắn cô sẽ được điều tới Công nghệ Di Kỳ.” Sau khi tan họp, Phạm Minh rời khỏi phòng cùng Lâm Di Quân.

Từ ngày biết thân phận Lục Trần, Phạm Minh liên tục tìm cách gần gũi với Lâm Di Quân.

“Chuyện còn chưa biết thế nào, cuối cùng vẫn phải được ý Lục tổng thì mới có cơ hội, tôi thấy khả năng anh được chọn còn lớn hơn.” Lâm Di Quân đang nói thật, bàn về thành tích tiêu thụ phải dựa vào thực lực. Lâm Di Quân tự hiểu bản thân mình, so với Phạm Minh, kinh nghiệm của cô thật sự vẫn còn thua kém nhiều.

Việc cô đẩy được Phạm Minh ra, ngồi lên cái ghế này cũng là do Lục Trần âm thầm giúp đỡ, nếu không phải vì mối quan hệ của Lục Trần thì qung nói là giám đốc kinh doanh, mà đến cái chức chủ quản phòng kinh doanh cô cũng chẳng biết biết bao giờ mình mới có cơ hội chạm đến.

“Giám đốc Lâm lại đùa rồi, cô liên tục lấy được hai đơn hàng lớn cho công ty. Hơn nữa công ty cũng đã thừa nhận rằng không thể đoạt được hai đơn hàng này. Như vậy cũng đủ để thấy năng lực xuất sắc của giám đốc Lâm, chắc chắn Lục tổng sẽ điều chuyển giám đốc Lâm trước tiên.” Phạm Minh cười, lòng thầm nghĩ dù có hơi không thoải mái, nhưng cũng chẳng dám khinh thường cô, ai bảo chồng người ta lại ghế gớm tới vậy.

“Do tôi may mắn thôi, thật đấy, có người đã giúp tôi giành được hai đơn hàng đó.” Lâm Di Quân cười, cô không sợ Phạm Minh nói gì mình, được người khác giúp đỡ cũng chính là một năng lực.

“Giám đốc Lâm khiêm tốn quá, nói thật thì với người làm sale như chúng ta, có mối quan hệ cũng là một loại năng lực.” Phạm Minh chân thành nói.

Lâm Di Quân gật đầu, không đáp lại.

“Giám đốc Lâm, nghe nói chủ của Công nghệ Di Kỳ là cổ đông Lục tổng bên công ty chúng ta, có thật vậy không?”

Lâm Di Quân và Phạm Minh vừa bước vào phòng kinh doanh, các nhân viên đã vội vây lấy họ.

Lúc trước, trong buổi họp, giám đốc của các bộ phận khác đã gửi thông tin vào nhóm chat, dù Lâm Di Quân cũng đã lập một nhóm chat nhưng lại ít khi gửi thông tin.

“Ừ, đúng vậy, hơn nữa Lục tổng còn định điều một lượng lớn nhân tài của Điện tử Đông Giai tới đó. Nếu mọi người cố gắng thì thậm chí còn có thể chạm tới vị trí quản lý.” Lâm Di Quân gật đầu, nói.

“Hơn nữa, dù mọi người không được Lục tổng chọn thì sau đợt này công ty sẽ bị trống rất nhiều vị trí, tôi sẽ giúp mọi người cạnh tranh chức quản lý của các phòng ban khác, nhưng với điều kiện là biểu hiện của mọi người phải khiến công ty hài lòng.” Lâm Di Quần bổ sung.

Nghe vậy, mọi người đều trở nên hào hứng, bọn họ chưa từng nghĩ tới việc Lục tổng sẽ chọn mình, thứ họ để tâm chính là vị trí quản lý bị bỏ trống trong công ty.

“Giám đốc Lâm, có một khách hàng không lớn lắm nhưng cứ liên tục làm khó tôi, tôi muốn nhờ cô nếu có thời gian thì giúp tôi nói chuyện với vị khách này được không.” Lâm Di Quân vừa trở lại bàn làm việc thì Liễu Nhan Kỳ đã cầm một xấp tư liệu tiến tới.

Thực chất cô ta đã giải quyết được vị khách này rồi, với cô ta mà nói đây cũng là một khách hàng rất khá.

Nhưng để nịnh bợ Lâm Di Quân, Liêu Nhan Kỳ muốn chuyển vị khách này cho cô. Dù rằng làm vậy sẽ mất hai mươi ngàn tệ tiền hoa hồng nhưng nếu Lâm Di Quân có thể tạo cơ hội cho cô ta lên chức quản lý thì khoản tiền này Liễu Nhan Kỳ vẫn kiếm lại được.

“Được, vậy chị hẹn khách đi, tôi sẽ đi cùng chị.” Lâm Di Quân gật đầu, cô không nghĩ nhiều, chỉ thấy mình mới lên chức giám đốc không lâu, chuyện gì giúp được nhân viên dưới quyền thì cũng nên cố gắng hết sức.

“Vậy chiều mai được không?” Liễu Nhan Kỳ mừng rỡ hỏi, chỉ cần Lâm Di Quân đồng ý ra mặt thì cô ta sẽ có hy vọng.

“Được, hẹn khách xong thì báo lại với tôi.” Lâm Di Quân gật đầu.

“Vâng, cảm ơn giám đốc Lâm.” Liễu Nhan Kỳ đạt được mục đích bèn cầm xấp tư liệu về bàn mình.

Mọi người đều không nghi ngờ gì, nhưng người vốn hiểu Liễu Nhan Kỳ là Phạm Minh lại mỉm cười, vừa nhìn hắn đã nhận ra mục đích của Liễu Nhan Kỳ.

Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều chuyện Liễu Nhan Kỳ nịnh hót Lâm Di Quân làm gì.

Thật lòng thì giờ Phạm Minh cũng muốn nịnh bợ Lâm Di Quân, mong Lục Trần có thể cho mình cơ hội chuyển tới Công nghệ Di Kỳ.

“Xem ra mình cũng phải tìm một dự án phù hợp để tặng cho cô ta.” Hành động của Liễu Nhan Kỳ đã gợi ý cho Phạm Minh, khiến hắn nghĩ ra cách nịnh nọt Lâm Di Quân ngay tức khắc.

Lục Trần đợi chưa lâu, Từ Kinh đã đưa Hồ Hồng tới văn phòng của Hạ Quân.

Thấy Lục Trần ngồi trên ghế chủ tịch, Hồ Hồng hoảng hốt, không phải Lục Trần chỉ là bảo vệ của Điện tử Đông Giai thôi sao?

Đây rõ ràng là chủ tịch của Điện tử Đông Giai mà!

Dù lòng thấy kinh hoàng nhưng nhớ đến chuyện một câu nói của Lục Trần đã khiển siêu thị nhà mình gặp họa lớn, hắn lại thấy tất cả mọi việc đều rất bình thường.

Nếu Lục Trần là bảo vệ thật thì Hồ Hồng mới lại nghi ngờ.

“Anh Trần, Hồ Hồng bảo anh gọi hắn tới đây nên em đã đưa hắn vào.” Từ Kinh nói.

“Ừ, là anh gọi cậu ta tới đây, cậu ra ngoài trước đi.” Lục Trần gật đầu, đưa mắt nhìn Hồ Hồng.

“Lục, Lục thiếu...” Đơn độc đối mặt với Lục Trần khiến Hồ Hồng tỏ ra lo sợ kinh hãi.

Trước mặt Lục Trần, đến Thủy Hử Tam Kiệt cũng chỉ là lũ nhóc, Hồ Hồng có mở miệng nói chuyện thôi cũng thấy mất tự nhiên.

“Dạo này siêu thị nhà cậu vẫn ổn chứ?” Lục Trần nhìn Hồ Hồng, cười mà như không.

Tim Hồ Hồng run lên, nhưng lại không dám nổi giận.

“Lục thiếu gia, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một con đường sống, xin anh đấy ạ!” Hồ Hồng nhún nhường khép nép.

“Nói thật thì từ trước tới giờ Lục Trần tôi chưa từng coi loại người kém cỏi như cậu là đối thủ, nếu khi ấy cậu không phá xe tôi thì tôi đã quên mất cậu rồi.” Lục Trần châm chọc nhìn Hồ Hồng.

“Lạc thiếu gia, thật sự rất xin lỗi anh, khi đó tôi có mắt không trọng, xin anh đừng chấp loại rác rưởi như tôi.” Mặt mũi Hồ Hồng nhăn nhúm.

Những ngày qua Hồ Hồng đã rất hối hận rồi, nhưng biết năng lực đáng gờm của Lục Trần, có cho hắn thêm mấy lá gan nữa hắn cũng chẳng dám đắc tội anh.

Nhưng có hối hận cũng vô dụng, giờ Hồ Hồng chỉ mong Lục Trần nương tay, thôi không gây khó khăn cho siêu thị nhà mình nữa, nếu không cái thương hiệu Hồ gia nhà hắn sẽ đi đời thật.

“Tôi không thể giơ cao đánh khẽ được, nhưng tôi có thể cho cậu một đường lui, đó chính là chuyển nhượng siêu thị nhà các cậu cho tôi, nếu không về sau nhà họ Hồng đừng nghĩ đến chuyện gây dựng lại sự nghiệp nữa, đừng nói ở Du Châu mà là trên cả ba tỉnh Tây Nam.”

Hồ Hồng kinh ngạc, Lục Trần không nhân chuyện chuyển nhượng siêu thị này để lừa một khoản tiền lớn của hắn mới là lạ.

“Lục thiếu gia, giá trị siêu thị nhà chúng tôi lên đến hơn năm chục triệu, nhưng giá trị thương hiệu Hồ gia ít nhất cũng phải một trăm triệu, chỉ là nếu anh muốn thu mua thì chúng ta có thể bàn lại giá cả.” Hồ Hồng nói với ý thăm dò, Lục Trần đã mở lời thì hắn cũng biết mình chỉ còn một cách duy nhất là chuyển nhượng siêu thị cho anh.

“Thương hiệu Hồ gia nhà các cậu trong mắt tôi chẳng là cái thá gì, tôi ra giá mười triệu, về bảo bố mình nếu ông ta đồng ý thì tôi sẽ cho người tới bàn bạc với nhà cậu, nếu không đồng ý thì cậu không phải tới tìm tôi nữa.” Lục Trần cười lạnh, nói.

“Mười triệu?”

Hồ Hồng chấn động, trong tích tắc mà mặt đã cắt không còn giọt máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.