Tối nay đã được định sẵn là một đêm chói lóa.
Không chỉ có gia chủ của bốn thế gia xuất hiện, mà vô số khách quý cũng tới dự. Bất cứ một người nào ở đây đều là người có địa vị cao hoặc là sở hữu gia tài bạc triệu. Bọn họ nắm giữ ít nhất tám mươi phần trăm tài nguyên trong thành phố Tế Đông. . ngôn tình hoàn
“Ông Khúc, sau hôm nay, hai nhà chúng ta sẽ là thông gia rồi, ha ha…”
Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt khá giống Từ Kiệt niềm nở bưng chén rượu, ông ta chính là gia chủ nhà họ Từ - Từ Vấn Quân.
“Ông Vấn Quân nuôi dạy được một cậu con trai tài giỏi thật đấy!”
Gia chủ của hai thế gia tâng bốc nhau, càng nói càng hài lòng. Dù sao, hai thế gia lớn mạnh hợp sức với nhau thì không chỉ đơn giản là tăng thêm tài sản thôi đâu.
Từ Vấn Quân cười híp mắt nói: “Đợi Tiểu Nghệ chính thức gả vào nhà tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với con bé như con gái ruột của mình. Nếu Tiểu Kiệt dám bắt nạt Tiểu Nghệ, không cần ông Khúc lên tiếng, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!”
“Ha ha, từ nhỏ Tiểu Kiệt đã ôn hòa lễ độ, tôi tin là thằng bé không làm ra chuyện như thế đâu”.
“Nhưng Tiểu Nghệ thì, haizz… Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, đột nhiên bỗng cảm thấy lưu luyến”.
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông Khúc, nhưng hai nhà chúng ta cũng gần thôi mà, đợi đến khi bọn nó kết hôn, bảo vợ chồng chúng nó thường xuyên về thăm là được”.
“Ông Khúc, ông thấy cũng tới giờ rồi, Tiểu Nghệ…”
“Ôi, tôi quên mất! Người đầu, đi xem cô chủ đã chuẩn bị xong chưa?”
Không bao lâu sau, căn phòng bỗng tối đi, sau đó, ánh đèn chiếu được bật lên, chiếu rọi vào một người. Từ Kiệt mặc vest màu trắng, đeo kính mắt viền vàng, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là một cậu ấm ôn hòa lễ độ thật.
Sau đó, lại một chiếc đèn chiếu được bật lên, cách đó không xa, một cô gái mặc áo cưới trắng muốt chậm rãi bước tới.
Ngay khi nhìn thấy cô ta, rất nhiều khách khứa không khỏi cất lời ca ngợi. Lúc không trang điểm, Khúc Tiểu Nghệ toát lên nét đẹp thuần khiết, bây giờ trang điểm nhẹ, càng làm tôn lên dung nhan thuần khiết ấy của cô ta.
Ngay cả Từ Kiệt cũng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ấy, nhưng chỉ chớp mắt là đã biến mất.
Anh ta tươi cười ôm bó hoa tươi, chậm rãi đi về phía Khúc Tiểu Nghệ, sau đó quỳ xuống mặt đất, giơ đóa hoa lên và nở nụ cười ấm áp.
Trong mắt Khúc Tiểu Nghệ lóe lên sự do dự, nhưng nghĩ tới những gì Hạng Tư Thành nói với mình, cô ta hạ quyết tâm, nhận lấy bó hoa tươi. Nụ cười trên mặt Từ Kiệt càng rạng rỡ hơn, cầm tay Khúc Tiểu Nghệ bước lên sân khấu.
Người nhà hai bên gia đình ngồi ở hai bên. Quá trình rất đơn giản, Từ Kiệt và Khúc Tiểu Nghệ sẽ mời trà các bậc bề trên, sau đó trao nhẫn là coi như kết thúc lễ đính hôn.
“Ông nội Khúc, cháu mời ông uống trà!”
Khúc Ích Dân nhìn Từ Kiệt, sau đó uống trà với vẻ mặt vô cảm.
Trên mặt Từ Kiệt hiện lên nét lúng túng. Khúc Thành biết bố mình không đồng ý với cuộc hôn nhân này cho lắm, bèn nhận lấy trà từ tay Từ Kiệt, uống một hơi cạn sạch rồi cười ha ha nói: “Tiểu Kiệt, sau này cô con gái cưng của tôi giao cho cậu đó, nếu cậu dám bắt nạt con bé, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Từ Kiệt cười nói: “Chú Khúc cứ yên tâm, cháu yêu thương chiều chuộng cô ấy còn không kịp, nào dám bắt nạt cô ấy!”
Đồng thời, Từ Vấn Quân cũng cười khà khà uống cạn chén trà mà Khúc Tiểu Nghệ mời. Nhìn ba chén trà trống không, khóe môi Từ Kiệt hơi nhếch lên.
“Anh Từ, có chuyện gì mà anh vui thế, tôi thấy khóe môi anh sắp treo được một ấm trà luôn rồi, chi bằng nói ra để mọi người chung vui nhỉ?”
Đột nhiên, một giọng nói không mấy hài hòa vang lên, sau đó, Hạng Tư Thành từ đâu bước ra, chậm rãi đi về phía sân khấu.
Từ Vấn Quân sầm mặt lại, lên tiếng chất vấn: “Cậu là ai? Đây không phải nơi để cậu lên tiếng, mời cậu ra ngoài!”
Trên mặt Khúc Thành hiện lên sự bất mãn, nhưng ông ta vẫn kìm nén cảm xúc: “Chú em Hạng, hôm nay là ngày đính hôn của con gái tôi, có chuyện gì chú đợi đến khi nghi thức kết thúc rồi nói có được không?”
Hạng Tư Thành không để ý tới bọn họ, mà bước thẳng về phía sân khấu, như cười như không nhìn Từ Kiệt: “Anh Từ, sao thế? Câu hỏi của tôi khó trả lời lắm hả?”
Khuôn mặt của Từ Kiệt cũng trở nên âm trầm, mặc dù hắn ta rất muốn giáng cho anh một cái bạt tai, nhưng hiện tại hắn ta vẫn phải duy trì hình tượng ôn hòa lễ độ của mình.
Thế là Từ Kiệt ôn hòa cười nói: “Anh Hạng?”
“Hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Tiểu Nghệ, lấy được cô gái mà tôi thích, chẳng lẽ tôi không nên vui mừng sao?”
“Ồ, thì ra là thế”.
Hạng Tư Thành ra vẻ sực hiểu, anh tùy ý cầm lấy ấm trà, rót ra chén rồi giơ lên ngắm nghía, sau đó thản nhiên mở miệng: “Nhưng lúc nhìn thấy Tiểu Nghệ, anh Từ không hề cười tươi rạng rỡ như thế, vậy mà sau khi bọn họ uống ba chén trà này, anh bỗng nở nụ cười đắc ý như vừa thực hiện được âm mưu nào đó. Anh Từ, chắc không phải anh đang mừng vì chén trà này đó chứ?”
- ---------------------------