Ông Bố Thiếu Soái

Chương 94: Chương 94: Binh đến




Hôm nay ở thành phố Thiên Hải, ngay cả những người dân bình thường cũng cảm nhận được sự quạnh quẽ và nghiêm trọng.

Vô số người mà bọn họ chưa từng gặp đổ xô tới thành phố Thiên Hải, từ sân bay, nhà ga, bến xe. Mặc dù ăn mặc khác nhau, nhưng trên người bọn họ đều có chung một khí thế.

Khí thế của sự sát phạt!

Trong biệt thự nhà họ Tống ở thành phố Thiên Hải, những con đường quanh đó đã được Tống Chí Đông bỏ một số tiền lớn ra để phong tỏa. Trên những con đường rộng lớn ấy toàn là những người đàn ông cao lớn đứng ngẩng đầu ưỡn ngực!

Ánh mắt ai cũng sáng quắc, kích động nhìn về phía trước. Nơi đó có tín ngưỡng duy nhất của bọn họ, thiếu soái Hạng Tư Thành!

“Báo cáo thiếu soái, Liệt Long và một ngàn thiết kỵ biên giới phía Bắc đã có mặt, xin chờ lệnh!”

“Báo cáo thiếu soái, Quỷ Xà và một ngàn thiết kỵ biên giới phía Bắc đã có mặt, xin chờ lệnh!”

“Báo cáo thiếu soái, Thiên Cẩu và một ngàn thiết kỵ biên giới phía Bắc đã có mặt, xin chờ lệnh!”



Mỗi một tiếng báo cáo đều rất to rõ, năm trong số mười hai Huyết Y Vệ tới đây, còn có năm ngàn thiết kỵ của vùng biên giới phía Bắc, như nhuộm màu máu lên thành phố này.

Hạng Tư Thành vò nát một tờ giấy, nội dung trong đó rất đơn giản.

“Vân Tịnh Nhã và Vân Yên Nhi đang nằm trong tay tao, muốn cứu người thì đợi điện thoại của tao!”

“Chỉ có manh mối này thôi sao?”

Hạng Tư Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và vô tình.

Sắc mặt của Tống Chí Đông cũng vô cùng khó coi, ông ấy gật đầu nói: “Đúng thế, tờ giấy này được tìm thấy ở chỗ ở của em dâu”. . Truyện Linh Dị

“Chuyện này là tại anh hết, nếu anh không vội vàng tới thành phố Tế Đông, quên mất sự an toàn của em dâu thì đã chẳng xảy ra chuyện này”.

“Không trách anh được”.

Hạng Tư Thành lạnh lùng nói: “Dám bắt cóc vợ con của Hạng Tư Thành này thì chắc hẳn cũng đã lên kế hoạch lâu rồi”.

“Nhưng tốt nhất là hãy cầu nguyện cho vợ con tôi bình yên, nếu không, dù lên trời hay xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ chém chúng ra thành ngàn mảnh!”

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, rất nhiều xe cảnh sát xuất hiện ở hai bên, bao vây mọi người giữa đường.

Một tên mập bụng phệ bước ra khỏi xe, nhìn lượng người đông nghìn nghịt ở đây, sắc mặt của ông ta trở nên lạnh lùng, lấy loa ra nói: “Các người là ai?!”

“Ai cho phép các người tụ tập ở đây?”

“Ai là người phụ trách, ra ngoài cho tôi!”

Tống Chí Đông lạnh lùng nói: “Giang mập?”

Người vừa tới chính là phó cục trưởng tổng cục an ninh của thành phố Thiên Hải - Giang Chí Vĩ.

“Có ai nghe thấy không? Người phụ trách đi ra cho tôi, nếu không tôi sẽ bắt tất cả về cục cảnh sát!”

“Phó cục trưởng Giang, ông uy phong đấy nhỉ? Nhiều người như thế mà đòi bắt về cục an ninh, cái nơi bằng mắt muỗi ấy có đủ không?”

Giang Chí Vĩ híp mắt lại, nhìn người kia rồi cười lạnh một tiếng: “Tôi tưởng là ai, thì ra là ông Tống, người được xưng là giàu nhất thành phố Thiên Hải chúng ta”.

Tống Chí Đông ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn những chiếc xe cảnh sát đang sẵn sàng đón địch xung quanh: “Phó cục trưởng Giang, ông đang làm gì thế hả?”

“Ông Tống, câu này phải để tôi hỏi ông mới đúng chứ?”

Giang Chí Vĩ chỉ ra phía sau Tống Chí Đông: “Ông đang làm gì vậy hả? Nhìn qua phải mấy ngàn người đấy nhỉ?”

“Ha ha, toàn là nhân viên trong công ty tôi cả, có vấn đề gì không?”

“Nhà ông Tống làm to, nhiều nhân viên thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng tôi nhận được tin báo là có không ít phần tử bất hợp pháp cải trang trà trộn vào thành phố Thiên Hải, có ý đồ gây rối. Vậy nên, vì sự an toàn của nhân dân, người làm phó cục trưởng như tôi không dám lơ là”.

Tống Chí Đông không khỏi cười nhạo một tiếng, Giang Chí Vĩ nổi tiếng là gian giảo, nếu nói tới bòn rút của dân, ông ta nghiêm túc hơn bất cứ ai, nhưng nếu làm chuyện công thì ông ta lại là người chuồn nhanh nhất.

Nghĩ vậy, Tống Chí Đông cũng không nói nhảm, lấy một tấm chi phiếu trong túi ngực ra, viết một con số vào rồi đưa cho ông ta: “Phó cục trưởng Giang vất vả rồi, số tiền này coi như phí vất vả cho các anh em, dẫn mọi người đi uống trà ăn cơm gì đó”.

Ai ngờ, Giang Chí Vĩ lại thay đổi sắc mặt: “Ông Tống, ông có ý gì hả? Ông hối lộ tôi ngay trước mặt mọi người sao?”

Đôi mắt của Tống Chí Đông ngưng tụ lại: “Chẳng lẽ phó cục trưởng Giang chê ít hay sao?”

“Hừ! Tống Chí Đông! Ông đừng tưởng mình là người giàu nhất Thiên Hải thì có thể làm bừa như thế!”

“Giang Chí Vĩ này công chính liêm minh, tuyệt đối sẽ không nhận hối lộ của ông!”

“Ông nói đây là nhân viên của ông, ai có thể chứng minh được điều ấy?”

“Bắt tất cả mọi người ngồi xổm xuống, tôi muốn kiểm tra căn cước của bọn họ!”

Sau đó, ông ta quát lớn: “Mọi người chuẩn bị hành động, bất cứ kẻ nào có thân phận khả nghi thì lập tức bắt lại!”

“Ai dám?!”

Một giọng nói lạnh lùng vọng tới. Hạng Tư Thành chậm rãi bước tới từ trong đám đông, nhìn Giang Chí Vĩ rồi lạnh lùng nói: “Cút!”

“Mẹ kiếp, mày nói cái gì?!”

Giang Chí Vĩ giận tím mặt, bao năm qua làm phó cục trưởng, ai trong cái thành phố Thiên Hải này chẳng phải nể mặt ông ta, ngay cả ông trùm trong giới kinh doanh như Tống Chí Đông cũng phải khách sáo với ông ta, kẻ nào dám sỉ nhục ông ta như thế?

“Thằng nhóc, mày có tin chỉ với câu nói vừa rồi là tao có thể bắt mày bóc lịch cả đời không?”

“Cút đi, hoặc là chết!”

“Ha ha…”

Sau khi cười ha hả vài tiếng, Giang Chí Vĩ lấy súng ra, dí vào trán Hạng Tư Thành rồi gằn giọng nói: “Chỉ với câu này của mày, tao hoàn toàn có lý do hoài nghi mày là phần tử khủng bố. Lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, nếu không, tao có quyền bắn chết mày ngay tại chỗ!”

“Giang Chí Vĩ, ông muốn sống thì bỏ súng xuống ngay!”

Tống Chí Đông vừa giật mình vừa phẫn nộ, vội vàng quát ầm lên.

“Tống Chí Đông! Đừng có uy hiếp tôi! Tôi nể mặt thì ông là người giàu nhất, không nể mặt thì ông chẳng là cái thá gì cả!”

“Tôi nói cho ông biết, chỉ với cái tội tụ tập trái phép này thôi, dù ông có là người giàu nhất thì tôi cũng có thể bắt giam ông!”

Ánh mắt của Hạng Tư Thành lạnh lẽo hơn bao giờ hết, chẳng khác nào ánh mắt của thần chết: “Ông muốn chết thật hả?”

“Đến lúc này còn ngông cuồng như thế!”

Giang Chí Vĩ huênh hoang chỉ thẳng vào trán Hạng Tư Thành: “Mở to mắt ra mà nhìn, bây giờ mày mới là kẻ đang bị súng dí vào đầu!”

“Chỉ cần tao bóp cò, mày sẽ quy tiên ngay lập tức!”

Khóe miệng của Hạng Tư Thành khẽ nhếch: “Ai có súng thì người đó có quyền hả?”

Giang Chí Vĩ hống hách nói: “Đúng thế, ai có súng thì người đó có quyền!”

“Vậy ông nhìn thử xem, súng của ông có nhiều bằng của tôi không?”

Anh vừa dứt lời, đằng sau vang lên một loạt những tiếng vang đều tắp lự. Xoẹt một cái, năm ngàn người cởi áo khoác ngoài ra, để lộ ra bộ quần áo lính màu xanh. Năm ngàn người giơ súng, năm ngàn nòng súng, năm ngàn cặp mắt lạnh lẽo.

Xoẹt!

Mồ hôi lạnh tuôn ra đầy trán Giang Chí Vĩ, tiếng cười đắc ý tắt ngấm, thay vào đó là một khuôn mặt trắng bệnh. Nhìn những con người lạnh lùng ấy, ông ta cảm thấy như bị năm ngàn thần chết nhìn chòng chọc vào, khắp người cứ run lẩy bẩy.

Bàn tay đang cầm súng cũng phát run theo, Hạng Tư Thành bỗng cười nhạo một tiếng: “Phó cục trưởng Giang, ông nhìn lại xem, bây giờ ai là người có quyền?”

Đúng lúc này, một cảnh sát đằng sau run rẩy cầm điện thoại bước tới, hoảng sợ nói: “Phó… Phó cục trưởng, điện thoại của cục trưởng”.

Giang Chí Vĩ đờ đẫn nhận lấy điện thoại, bên kia lập tức vang lên tiếng quát tháo ré tai: “Giang Chí Vĩ! Mẹ kiếp, ông chán sống rồi hả? Ai bảo ông tự ý điều động cảnh sát?”

“Mẹ kiếp, ông có biết đó là ai không?! Ông muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy đến cục an ninh của thành phố Thiên Hải”!

Dứt lời, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại mang theo sự kính sợ rõ rệt: “Đó là chiến thần duy nhất được phong thiếu soái, người đứng đầu vùng biên giới phía Bắc, là thiếu soái của Hoa Hạ!”

“Lập tức dẫn người của ông quay về cho tôi!”

Bộp!

Chiếc điện thoại rơi xuống, thân thể nặng hơn một trăm cân ngồi phịch xuống mặt đất. Khóe miệng của Giang Chí Vĩ hơi giật giật, vẻ mặt tuyệt vọng, ông ta lẩm bẩm: “Muộn… Muộn rồi!”

Hạng Tư Thành bước lên một bước, nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc bén: “Ai sai ông tới?”

Giang Chí Vĩ rùng mình, còn chưa nói gì thì điện thoại của ông ta vang lên. Ông ta nhìn dãy số trên màn hình, bắt máy rồi run rẩy đưa cho Hạng Tư Thành: “Tìm... Tìm anh ạ”.

Ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại, anh nhận lấy điện thoại, một giọng nói âm trầm vọng ra: “Lâu rồi không gặp, thiếu soái Hạng!”

Con người của Hạng Tư Thành co rụt lại: “Là mày?!”

“Ha ha, bạn cũ lâu ngày không gặp, tao nhớ mày lắm đó nha!”

“Cũng phải nói là vợ con mày thật sự rất đẹp, khiến tao rung động mất rồi…”

Hạng Tư Thành lạnh lùng nói: “Nếu mày dám động tới một sợi tóc của bọn họ, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!”

“Muốn bọn họ bình yên vô sự thì tới núi Đại Minh tìm tao. Phải rồi, tao nhắc nhở mày một câu, mày chỉ có hai tiếng thôi…”

Cuộc gọi kết thúc, khắp người Hạng Tư Thành tản ra hơi lạnh. Rắc một tiếng, chiếc điện thoại bị anh bóp nát, chậm rãi nói ra một câu: “Hắc Quỷ, quả nhiên mày vẫn chưa chết…”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.