Vậy nên ngay từ đầu, gia chủ nhà họ Lục và Lục Chính Quốc đều đối xử với Hạng Tư Thành như người cùng vai vế, chứ không phải nghĩ cách kéo anh về phục vụ mình, người khác tuyệt đối không thể khống chế được người như vậy.
Nếu không muốn trở thành kẻ địch, vậy thì chỉ có thể trở thành bạn.
“Đương nhiên, có thời gian tôi nhất định sẽ đi, xong chuyện ở đây là tôi cũng rảnh”, Hạng Tư Thành cười nói.
Nhưng đúng lúc này, nhóm người vừa dẫn người nhà họ Lục đi hoảng hốt quay lại, nói gì đó vào tai Giang Bách Thần, sắc mặt của Giang Bách Thần thay đổi hẳn.
“Cái gì? Chết rồi?”, Giang Bách Thần không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.
Không ai có thể ngờ được rằng kết quả lại là như thế.
Hạng Tư Thành cũng đứng lên, đôi mắt híp lại, đầu óc nhanh chóng vận hành.
Anh tin tưởng Giang Bách Thần, các biện pháp an toàn ở đây tuyệt đối thuộc hàng đầu trong nước.
Nhưng những người đó đã chết như thế nào? Nếu trên người bọn họ mang theo thứ gì, vậy thì hôm qua phải phát hiện ra rồi mới phải.
Để tránh xảy ra chuyện tự sát, tối hôm qua sau khi bắt giam, bọn họ đã bị quét ra đa khắp người, chắc chắn không có vật dụng nguy hiểm gì mới nhốt lại, vậy nên tự sát là điều không thể.
Vậy thì rốt cuộc ai đã giết họ? Hay bọn họ có phương pháp bí ẩn nào đó?
“Đưa chúng tôi đi xem”, Giang Bách Thần bước ra ngoài trước.
Anh ta không thể bình tĩnh được, dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh ta, người ta chết ở đây, anh ta không thoát được can hệ.
Cho dù nhà họ Lục không truy cứu, Lục Chính Quân không dây dưa, nhưng chuyện này chẳng khác nào giáng một cái tát vào mặt anh ta, khiến anh ta giận dữ.
Dám làm chuyện như thế ở địa bàn của anh ta, quả thực là làm anh ta bẽ mặt!
Hạng Tư Thành cũng đi theo sau.
Mọi người đi tới nơi nhốt người tối hôm qua, nhìn thấy mấy cái xác nằm ngổn ngang ở đó.
Hạng Tư Thành chăm chú quan sát trạng thái của mấy cái xác, phát hiện tất cả đều chết vì trúng độc.
Môi, đầu ngón tay, và một vài nơi trên cơ thể biến thành màu đen, rõ ràng là chết vì trúng độc.
Sau đó, Hạng Tư Thành kiểm tra những bộ phận khác trên người họ, không có một vết thương nào.
“Bọn họ chết vì trúng độc!”, Hạng Tư Thành khẳng định.
“Bây giờ làm sao đây?”, Lục Chính Quốc lại hỏi.
Ông ta không muốn coi trọng chuyện này cũng không được. Hôm nay ông ta tới đây là để giảng hòa, muốn lắng chuyện này xuống, sau này nhà họ Lục và Hạng Tư Thành vẫn hợp tác hài hòa với nhau. Nhưng bây giờ người của Lục Chính Quân chết rồi, với tính cách của ông ta, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như thế.
Câu nói của Lục Chính Quốc cũng là tiếng lòng của Hạng Tư Thành.
Đương nhiên, không phải Hạng Tư Thành sợ em trai ông ta, nếu không với tính cách của anh, hôm qua những kẻ này sẽ không bị bắt giam, mà bị giết luôn rồi.
Hiện tại anh còn chưa kịp thẩm vấn thì cả đám đã đi đời nhà ma.
Anh không chỉ không thăm dò ra tin tức gì, mà ngược lại còn hoàn toàn trở thành kẻ thù của Lục Chính Quân.
Lục Chính Quốc lắc đầu, những người này không liên quan nhiều đến ông ta.
Cho dù có quan hệ thì bọn họ cũng không đáng để Lục Chính Quốc đứng ra đòi lại lẽ công bằng.
Dù sao ai cũng hiểu một đạo lý, vinh quang của người bề trên được đánh đổi bằng mạng sống của vô số người, trong mắt của những người như bọn họ, mạng của người bình thường chẳng đáng là gì.