Trên khuôn mặt trắng bệch của Trương Quân hiện lên vẻ kiêu ngạo, lắc đầu với anh: “Mày không dám!”
“Tao không dám? Ha ha… Mày dám nói bản thiếu gia không dám?”
Lương Duy Vũ tức giận đến bật cười, bước lớn đến, tóm lấy cổ của Trương Quân, cơ thể gầy yếu bị anh ta nhấc lên, vẻ mặt Lương Duy Vũ hung dữ: “Với cái bộ dạng dở sống dở chết của mày, bản thiếu gia muốn giết chết mày, thì chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến!”
Đào Thiến Thiến thấy sắc mặt của Trương Quân trở nên đỏ bừng dưới sức mạnh của Lương Duy Vũ, cô ta lo lắng nói với Hạng Tư Thành: “Anh Hạng, đó là bạn của anh phải không?”
“Em thấy tình hình hiện tại của anh ta hình như không ổn lắm… Chẳng lẽ anh không ra tay giúp đỡ à?”
Khóe miệng Hạng Tư Thành nhếch lên một nụ cười thú vị, lắc đầu: “Nếu tên phế vật kia có thể làm gì anh ta, thì anh ta cũng không phải tên là Trương Quân nữa!”
Hạng Tư Thành vừa dứt lời, Lương Duy Vũ cao ngạo bỗng kêu thảm một tiếng, cánh tay tóm Trương Quân bỗng rụt lại, sau đó, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cả cánh tay phải nhanh chóng biến thành đen xì, và không ngừng run run.
Sắc mặt Lương Duy Vũ bỗng thay đổi, tay trái dí súng vào đầu của Trương Quân, vừa ngạc nhiên vừa sợ: “Mẹ kiếp, mày đã làm gì tao hả? Tại sao tay của tao lại trở thành thế này?”
Trương Quân ho khan hai tiếng, đối diện với họng súng cách trán của mình chưa đến ba ngón tay, khuôn mặt vẫn không đổi sắc: “Đừng lo, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, năm phút sau, cả cánh tay của mày sẽ biến đen xì, nửa canh giờ sau, sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của mày, đến lúc đó, toàn thân mày từ trên xuống dưới sẽ như hàng vạn con kiến ăn vào tim, đau đớn đến chết!”
Trương Quân thản nhiên nói khiến Lương Duy Vũ toát mồ hôi hột, nháy mắt điên cuồng, dí thẳng họng súng vào trán của Trương Quân, gào lớn: “Thuốc giải đâu! Mau lấy thuốc giải ra đây cho tao!”
Ánh mắt Trương Quân lạnh lùng: “Đây là lần thứ hai mày cầm súng nhằm vào người không nên nhằm vào!”
“Mẹ kiếp, phí lời!”
Trên cánh tay truyền đến cảm giác càng lúc càng ngứa khiến Lương Duy Vũ vừa lo vừa sợ, quát lớn: “Không giao ra phải không, vậy tao đánh gãy chân tay của mày trước, rồi bẻ gãy từng chiếc từng chiếc xương trên người mày, cho mày chịu đau đớn giày vò, xem mày có giao ra không!”
Anh ta vừa nói, di chuyển họng súng đến vai phải của Trương Quân, đang định bóp cò, bỗng nhiên, một tiếng vang lên: “Nhóc con, mày muốn làm gì!”
Nhìn theo tiếng thét, một người đàn ông trung niên hơi giống với Lương Duy Vũ đang tức giận đi đến, đi thẳng đến bên cạnh Lương Duy Vũ, nâng chân đạp anh ta bay xa!
“Bố! Bố làm gì vậy!”
Khuôn mặt của Lương Duy Vũ đầy vẻ không thể tin nổi, gào điên cuồng: “Bố lại đánh con vì tên bệnh tật sắp chết này?”
“Con bị tên khốn này hạ độc, không có thuốc giải, thì con sắp chết rồi, sắp chết rồi đấy!”
Ông ta nhìn bộ dạng Lương Duy Vũ lại xông lên, Lương Quán tức đến toàn thân run run, tóm lấy Lương Duy Vũ, đoạt lấy khẩu súng trong tay anh ta, sau đó giơ tay, bốp bốp tát anh ta hai cái, lực quá mạnh khiến mặt của Lương Duy Vũ sưng phồng lên.
Hai cái tát này có lẽ khiến Lương Duy Vũ tỉnh táo lại, nhìn độc tố đã lan đến bả vai, toàn thân anh ta mềm nhũn, đôi mắt vô hồn, nằm thẳng xuống đất.
Chung quy vẫn là con trai của mình, ánh mắt của Lương Quán hiện lên vẻ đau lòng, sau đó quay sang Trương Quân, hít sâu một hơi, rồi quỳ xuống đất: “Lương Quán không biết dạy con, đã động đến cậu Quân, xin cậu Quân rộng lượng tha thứ!”
“Nể tình nhà họ Lương trung thành nhiều năm, xin cậu Quân tha cho con trai tôi một mạng, Lương Quán, dập đầu cảm tạ tại đây!” .
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên |||||
Nói xong, ông ta dập đầu xuống đất, không có ai lên tiếng, ông ta cũng không dám đứng dậy.
Đào Thiến Thiến không thể tin che miệng, nhìn Trương Quân, lắp bắp nói: “Anh ta… anh ta là ai?”
Khóe miệng Hạng Tư Thành cong lên một góc: “Là cậu chủ của gia tộc duy nhất không ai dám động vào trong số mười hai danh gia vọng tộc!”
“Hạnh Lâm tế thế, đoạt mệnh với trời, cậu chủ lớn thế gia Trọng Cảnh, Trương Quân!”