Trương Trạch Thành hơi run lên, trong mắt hiện lên nét hoảng sợ: Mày... Ý mày là sao?
Trương Quân nhếch môi nở nụ cười, nhìn hắn ta và nói: Mày không hiểu câu ấy có nghĩa là gì thì hãy quay đầu lại hỏi xem bọn họ có hiểu không!
Dứt lời, anh ta quăng Trương Trạch Thành xuống mặt đất. Bất chấp cơn đau trên người, Trương Trạch Thành vội vàng đứng lên và quay đầu lại nhìn. Giờ phút này, người của thế gia Trọng Cảnh đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt rất quái lạ, thậm chí những người luôn cung kính với hắn ta thường ngày cũng bắt đầu né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
Trương Học... Không, chú ba, hình như vết thương trên tay cháu lại tái phát rồi, chú mau dẫn cháu đi chữa trị đi!
Trương Trạch Thành muốn tìm lý do để rời khỏi đây, ai ngờ Trương Học Tâm chẳng thèm nhìn hắn ta một cái nào. Ông ta đi thẳng tới bên cạnh Trương Quân, cung kính nói: Cậu cả, có thể để tôi kiểm tra tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu được không?
Trương Quân hào phóng vươn cổ tay ra, Trương Học Tâm vội vàng đặt ba ngón tay lên, lắng nghe hơn ba phút. Tất cả những thành viên khác trong gia tộc đều tập trung nín thở, nhìn ông ta không chớp mắt.
Rất lâu sau, ông ta mới buông tay ra, dường như vẫn chưa chắc chắn lắm nên lại lấy ra một cây kim, áy náy cười nói: Cậu cả, tôi muốn...
Trương Quân nhẹ giọng cười một tiếng: Dùng kim bạc để kiểm tra? Ha ha, không thành vấn đề!
Để chắc chắn hơn, Trương Học Tâm đã đâm kim vào chín huyệt vị trên người Trương Quân, thấy kim bạc không có phản ứng gì, ông ta vui đến mức hốc mắt nóng lên: Ông trời ơi! Rốt cuộc ông cũng trả lại kỳ tài cho thế gia Trọng Cảnh rồi!
Vừa nói, ông ta vừa cúi người với Trương Quân, không hề để ý tới cái gọi là tôn ti lớn nhỏ: Trương Học Tâm của thế gia Trọng Cảnh chúc mừng cậu cả đã khỏi bệnh, dẫn dắt thế gia Trọng Cảnh bước lên đỉnh vinh quang hàng trăm năm!
Những người khác cũng cung kính cúi người, đồng thanh hô lên: Chúc mừng cậu cả đã khỏi bệnh, dẫn dắt thế gia Trọng Cảnh bước lên đỉnh vinh quang hàng trăm năm!
Không ai có thể phủ nhận rằng từ tâm tính cho đến y thuật, Trương Quân đều là trưởng tôn dòng chính kiệt xuất nhất của thế gia Trọng Cảnh trong hàng trăm năm qua. Tiếc rằng trước kia trên người anh ta có vô số loại độc, không thể kế thừa cơ nghiệp truyền đời ngàn năm của thế gia Trọng Cảnh. Nhưng đã có được một cơ thể khỏe mạnh, vậy thì anh ta chính là người thừa kế xứng đáng nhất của gia tộc.
Không một ai trong thế gia Trọng Cảnh có ý kiến gì về điểm này.
Mà giờ khắc này, Trương Trạch Thành đứng chôn chân tại chỗ. Một lúc lâu sau, như đã nhận thấy hiện thực lúc này, Trương Trạch Thành rùng mình một cái, xun xoe chen tới gần, tươi cười nịnh nọt nói: Anh à, tốt quà rồi, có anh dẫn dắt thế gia Trọng Cảnh thì không còn gì tốt hơn được nữa. Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ nghe anh răm rắp, tuyệt đối không chống lại anh!
Trương Quân nở nụ cười rạng rỡ, anh ta nhìn Trương Trạch Thành, tuy rằng giọng nói rất dịu dàng, nhưng lại chẳng khác nào tiếng sấm nổ đùng đoàng bên tai hắn ta: Cho tao ăn Bách Vị Hương suốt mười năm liền, mày đúng là một thằng em tốt!
Cái gì?!
Người của thế gia Trọng Cảnh đồng loạt nhìn về phía Trương Trạch Thành, Bách Vị Hương là một loại độc có tiếng!
Nó không màu không mùi, không có hình thù, một khi ăn phải thì ngũ tạng lục phủ trong cơ thể sẽ dần dần mục rữa. Nhanh thì nửa năm, lâu thì bốn, năm năm là các cơ quan sẽ mục nát hết, hơn nữa sẽ có hiện tượng như bị suy thoái một cách tự nhiên, cho dù sử dụng những máy móc đời cao nhất cũng không phát hiện ra điều gì.
Nếu những gì Trương Quân nói là thật thì Trương Trạch Thành đã mắc phải tội lớn mà bất cứ một gia tộc nào cũng không thể dễ dàng tha thứ được, cùng một gia tộc mà tàn sát lẫn nhau vì tranh quyền đoạt vị thì tội còn nặng hơn.
Không... Không! Anh đang vu oan cho tôi!
Tất nhiên là Trương Trạch Thành sẽ không thừa nhận, hắn ta đã nhìn ra được rằng mình không còn lợi thế nữa, nhưng dù sao vẫn có thân phận là con cháu chi chính, hắn ta vẫn có thể sống một cuộc sống giàu sang phú quý. Chỉ có điều nếu chứng minh được rằng hắn ta đã hạ độc hãm hại Trương Quân thì hắn ta tiêu đời mất.
Chứng cứ?
Trương Quân nhẹ giọng cười một tiếng: Em trai tốt à, mày biết tao không thể ngồi chung bàn ăn cơm với người khác vì lý do thân thể, vậy nên đã mua chuộc đầu bếp trong gia tộc, bỏ Bách Vị Hương vào thức ăn của tao. Tuy rằng tất cả được làm rất kín đáo, thậm chí ngay cả đầu bếp mà mày mua chuộc cũng rất kín miệng, nhưng tiếc rằng mày đã bỏ qua một điểm, trong phòng bếp có đồng bọn của mày, chẳng lẽ tao lại không có tai mắt gì sao?
Trương Trạch Thành há hốc mồm chỉ vào anh ta: Anh... Anh...
Trương Quân nhếch môi lên: Thức ăn trong gia tộc là thứ duy nhất tao không kiểm soát, nhưng đồng thời cũng là thứ có thể gây hại cho tao, mày nghĩ tao không hề phòng bị chút nào à?
Nếu đã biết rồi thì... thì vì sao...
Vì sao không vạch trần mày?
Trương Quân tiếp lời, mở miệng nói: Vì sao tao phải vạch trần? Trong cơ thể tao có hàng trăm loại độc, dùng Bách Vị Hương thì chỉ thêm một loại độc nữa vào người mà thôi, chỉ có ích chứ chẳng có hại. Vả lại, vạch trần mày thì khác nào bảo mày nghĩ một cách nào khác mà tao không thể lường trước được để hại chết tao?