Ông Bố Thiếu Soái

Chương 382: Chương 382: Đánh lén?




“Hai cốc bia, cám ơn!”

Hạng Tư Thành khách khí nói.

Hạng Tư Thành không hẳn là đẹp trai lồng lộn, nhưng tuyệt đối không xấu.

Khí chất đặc biệt còn tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt của anh. Ví dụ như cô gái trước mặt, cô ta lập tức bị Hạng Tư Thành thu hút, đôi mắt to tròn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt anh, còn nhẹ nhàng chớp chớp.

“Trên mặt tôi có gì à?”

Lời trêu chọc của Hạng Tư Thành vang lên, cô gái ấy hơi đỏ mặt, vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ đi lấy cho anh ngay”.

Nói xong, cô ta cuống quýt chạy đi. Nhìn theo bóng dáng cô ta, người luôn lạnh lùng như Vu Thọ cũng nở nụ cười: “Lang Chủ, hình như cô gái kia thích anh kìa…”

Hạng Tư Thành bất đắc dĩ nhìn anh ta, đang định nói gì đó thì một tiếng hét vọng vào tai bọn họ.

Cô gái vừa rồi đang bị một đám lưu manh bao vây, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

“Băng Băng, suy nghĩ đến đâu rồi? Chỉ cần cô đồng ý với bản thiếu gia thì đâu cần phải chịu khổ ở đây nữa”.

Người đàn ông cầm đầu trêu ghẹo, vươn tay ra muốn sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ấy.

Cô gái vội vàng né tránh, miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh Lưu, xin lỗi, tôi chỉ là sinh viên làm thêm, chuyện như vậy anh tìm người khác đi”.

Hà Băng Băng không khỏi cảm thấy cay đắng, ngày nào cô ta cũng gặp hàng chục lần quấy rối như vậy, nhưng có cách nào cơ chứ, hoàn cảnh gia đình khó khăn, tiền lương ở đây gấp đôi những thành phố khác, cô ta muốn đi học, cô ta cần học phí.

“Ha ha… Thì ra là thế”.

Lưu Hằng cười tươi rói, bất chợt, một cái tát giòn giã vang lên.

Hà Băng Băng hét lên, nụ cười trên mặt Lưu Hằng trở nên độc địa, bàn tay thô to giữ chặt cằm Hà Băng Băng, hắn ta nói bằng giọng tàn nhẫn và ánh mắt âm trầm: “Mẹ kiếp, con đĩ thối tha, tao nể mặt mày lắm rồi đấy!”

“Mày coi thành phố Bất Dạ này là nơi nào? Tưởng bản thiếu gia là loại hiền lành lắm à?”

“Bản thiếu gia nói cho mày biết, đêm nay hãy ngoan ngoãn hầu hạ bản thiếu gia cho tốt, nếu không, tao sẽ cho đám anh em của tao lần lượt nếm thử mùi vị của một nữ sinh viên ngây thơ”.

Trên mặt Hà Băng Băng hiện lên nỗi sợ hãi vô tận, run rẩy nói: “Không… Anh không được làm thế!”

“Anh… Anh làm thế là phạm pháp!”

“Phạm pháp? Ha ha…”

Lưu Hằng cười to, mọi người xung quanh cũng cười theo: “Con ranh, có phải mày vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra không?”

“Nơi này là thành phố Bất Dạ, nắm đấm của ai lớn thì người đó chính là luật pháp!”

Vừa nói, hắn ta vừa nhìn Hà Băng Băng. Bởi vì sợ hãi nên khuôn mặt cô ta ửng đỏ, mang đến nét đẹp lạ thường.

Lưu Hằng nuốt nước bọt cái ực, đôi mắt hiện rõ nét dâm dê: “Mẹ kiếp! Tao đéo chịu nổi nữa rồi”.

“Tao sẽ chơi mày tại chỗ!”

Nói đoạn, bất chấp tiếng hét tuyệt vọng của Hà Băng Băng, hắn ta há miệng về phía mặt cô ta. Đám dàn em xung quanh hất mặt lên trời, những vị khách khác cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại còn hứng khởi đứng xem.

“Vu Thọ, khi thế giới này không còn quy tắc, cái ác của con người sẽ bành trướng đến mức nào?”

Vu Thọ còn chưa hiểu câu ấy của Hạng Tư Thành có nghĩa là gì thì anh đã đứng lên, khỏe miệng anh khẽ nhếch: “Bản thiếu soái chưa bao giờ tự nhận là người tốt, nhưng ít nhất vẫn được coi là người”.

Nói xong, anh cầm chai bia trên bàn lên, vung nó lên và tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ. Choang một tiếng, cái chai vỡ tan tành trên đầu Lưu Hằng.

Cảnh tượng đột ngột ấy khiến mọi người sững sờ.

Tí tách!

Trên đầu Lưu Hằng toàn máu là máu, tiếng gầm thét của hắn ta vang vọng khắp hộp đêm: “Thằng chó nào dám đánh lén tao?”

Những vị khách đang xem kịch vui đều rụt cổ lại, lập tức nhìn sang hướng khác, bởi vì những người bình thường như bọn họ đâu thể chọc vào cậu cả nhà họ Lưu được.

Mà lúc này, tiếng cười to rõ từ từ vọng tới: “Đánh lén? Cậu Lưu nhầm lẫn gì rồi ấy chứ, cái chai này đập thẳng vào mày mà?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.