Ông Bố Thiếu Soái

Chương 245: Chương 245: Đến thật đúng lúc




Tiếng hô ngút trời đó, dường như khiến mặt đất rung chuyển, không ngừng vang vọng bên tai, khiến tất cả mọi người, đều chấn động nhìn đến Hạng Tư Thành!

Với những ánh mắt rực lửa đó, sẽ không có ai nghi ngờ, chỉ cần Hạng Tư Thành ra lệnh, yêu cầu bọn họ tự sát, một giây sau, trên đất, sẽ trải đầy năm ngàn thi thể, tuyệt đối không một ai, có chút do dự!

Một vài người nhìn bóng dáng trẻ tuổi phía trước với ánh mắt phức tạp, Hạng Tư Thành, rốt cuộc có sức hút gì, có thể khiến nhiều người đàn ông ý chí kiên cường, trung thành với anh như vậy!

Vẻ mặt Hạng Đỉnh có chút cứng nhắc, ông ta biết Hạng Tư Thành rất có thực lực, nhưng cũng không ngờ rằng, anh lại được nhiều người ủng hộ như vậy!

Ngay sau đó, sắc mặt ông ta liền lạnh lùng, nhìn Hạng Tư Thành: “Hạng Tư Thành, rốt cuộc cậu có ý gì?”

“Tôi chẳng có ý gì!”

Hạng Tư Thành nhẹ giọng nói: “Tôi đến nhà họ Hạng, chỉ vì anh tôi, mà giờ, anh tôi đã không còn nữa, ở đây, cũng không còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa rồi!”

Nói xong, anh xoay người, chắp tay hành lễ với Trương Quân và những người khác: “Hạng Tư Thành cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, ân tình này, tôi sẽ khắc sâu trong lòng!”

“Chúng ta đi thôi!”

“Đứng lại!”

Giọng nói của Hạng Đỉnh mang theo chút tức giận: “Hạng Tư Thành! Cho dù như nào, dòng máu chảy trên người cậu cũng là của chi chính nhà họ Hạng, khôi phục nhà họ Hạng, là trách nhiệm cậu không thể chối bỏ!”

“Đây là số mệnh song hành với cậu từ khi sinh ra, vĩnh viễn không thể thoát khỏi!”

Đôi mắt Hạng Tư Thành lạnh lùng, hơi quay đầu lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn ông ta: “Hạng Tư Thành tôi thời niên thiếu đã rời nhà đi, lúc không có cái ăn cái uống, lưu lạc bên ngoài, nhà họ Hạng ở đâu?”

“Tôi chinh chiến nơi chiến trường, bao lần suýt bỏ mạng, nhà họ Hạng ở đâu?”

“Số mệnh! Số mệnh chết tiệt!”

“Đến trời đất Hạng Tư Thành tôi còn không tin, huống hồ là cái huyết thống cỏn con này?!”

“Đi”

Lần này, Hạng Đỉnh không mở miệng ngăn cản, đến khi bóng lưng Hạng Tư Thành rời khỏi cửa nhà họ Hạng, một bóng người đi đến bên cạnh Hạng Đỉnh, thấp giọng nói: “Ông chủ, cứ để cậu ta rời đi như vậy sao?”

“Hạng Tư Thành này, vô cùng tài giỏi, nếu cậu ta có thể thật lòng vì nhà họ Hạng, nhà họ Hạng có thể sớm khôi phục lại thời kỳ huy hoàng trước đây…”

Trong mắt Hạng Đỉnh dậy sóng, khóe miệng ông ta nhẹ nhàng nhếch lên: “Tôi nói rồi, nhà họ Hạng, là số mệnh cậu ta không thể thoát khỏi!”

“Không bao lâu nữa, cậu ta sẽ chủ động quay về…”

Dưới chân núi, Hạng Tư Thành lần lượt chào tạm biệt, nhìn thấy Trương Quân và Đào Thiến Thiến tay trong tay, trên mặt bỗng lộ ra nụ cười kỳ quái: “Tên nhóc này, được đấy, nhanh như vậy đã có thể ôm được người đẹp về rồi!”

“Thì ra tôi xa xôi vạn dặm, đến là để tặng cậu một nàng dâu!”

Sắc mặt Đào Thiến Thiến bỗng ửng đỏ, trừng mắt nhìn anh: “Anh Hạng, nói cái gì vậy, đáng ghét!”

Nhìn điệu bộ cô giống cô con gái nhỏ, Hạng Tư Thành cười to: “Chao ôi, cô nhóc biết xấu hổ rồi, ha ha…”

Sau đó anh nghiêm túc nhìn Trương Quân: “Tôi giao Thiến Thiến cho cậu, cậu mà dám bắt nạt em ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”

Trương Quân cười gượng một tiếng: “Tôi nào dám bắt nạt cô ấy, chỉ cần cô ấy không bắt nạt tôi, tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi!”

Nghe thấy vậy, Đào Thiến Thiến liền trừng mắt: “Nghe anh nói, hình như rất tủi thân thì phải…”

Trương Quân lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Không dám không dám!”

Nhìn thấy dáng vẻ đùa vui của hai người, Hạng Tư Thành vui vẻ tự đáy lòng, một người là anh em tốt của mình, một người anh xem như em gái ruột, hai người này nếu như có thể ở cùng với nhau, Hạng Tư Thành cũng sẽ gửi lời chúc phúc tốt đẹp nhất đến họ!

“Anh Hạng!”

Lúc này, Hồ Vân Long đi đến, mở miệng nói: “Không biết việc của anh, khi nào mới có thể xử lý xong?”

Hạng Tư Thành nheo mắt: “Việc đã hứa, nhất định sẽ làm, sự giúp đỡ của ông cụ Hồ khi xưa, Hạng Tư Thành đương nhiên ghi nhớ, việc của tôi đã xử lý xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nhà họ Hồ, chỉ là trong lòng tôi có chút không rõ, ông cụ Hồ rốt cuộc có việc gì, cần tôi giúp đỡ, mà lại còn cấp bách như vậy?”

Hồ Vân Long cười gượng một tiếng: “Việc này…vẫn là đợi anh đến nhà họ Hồ, để đích thân ông nội nói với anh!”

Nghe thấy Hồ Vân Long nói như thế, Hạng Tư Thành gật gật đầu, nén nghi ngờ trong lòng xuống, cho dù như nào, khi xưa Hồ Khởi Vinh đã giúp đỡ anh rất nhiều, Hạng Tư Thành anh có đi có lại, việc của nhà họ Hồ, anh nhất định phải giúp!

“Thằng nhóc họ Hạng!” . Đọc truyện tại _ trùmt ruyện.O R G _

Lúc này, một tiếng gầm nhẹ truyền đến, chỉ thấy Từ Trấn Bắc chống hông, vẻ mặt xấu xa nhìn anh, ồm ồm nói: “Thiếu soái vùng biên giới phía bắc? Nghe thì cũng khá dọa người, nhưng dọa không nổi tôi đâu!”

“Nói thẳng ra, không phải chỉ là một sĩ quan quân đội thôi sao!”

“Người như cậu, cũng muốn theo đuổi em gái tôi? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền!”

Một câu nói, khiến Hạng Tư Thành mông lung, trời đất chứng giám, tôi là người đàn ông đã có gia đình, ai muốn theo đuổi em gái anh chứ?

Hơn nữa với tính khí nóng nảy của em gái anh, tôi sẽ đi theo đuổi cô ta sao?

“Từ Trấn Bắc”

Một âm thanh cực kỳ kìm nén vang lên sau lưng anh ta, Từ Trấn Bắc cả người run lên, quay đầu nhìn, sắc mặt Từ Hân Dao liên tục thay đổi, ánh mắt mang theo tức giận, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Từ Trấn Bắc!

Từ Trấn Bắc liền cười nịnh nọt: “Cái đó...em gái, vừa nãy anh chỉ nói ví dụ, nếu em thật sự thích thằng nhóc đó, làm anh trai thực ra cũng không phải không thể chấp nhận...”

“Anh còn nói!”

Từ Hân Dao thật sự tức giận rồi, tên ngốc này, sao lại không có chút đầu óc nào vậy!

Lời gì cũng có thể nói ra ngoài được?!

Một trận đấm đá như vũ bão, Từ Trấn Bắc ôm đầu không dám đánh trả, dưới tình huống khẩn cấp, đáng thương nhìn Hạng Tư Thành, vội vàng nói: “Em rể, em rể! Cứu anh!”

Trong lòng Hạng Tư Thành vô cùng vui vẻ, đáng đời! Thật đáng đời!

Lúc này, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng đắc ý: “Ôi, tôi chỉ là con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, tiếng em rể này của anh, tôi không đảm đương nổi!”

“Tôi sai rồi! đều là anh vợ sai, cậu đảm đương được, đảm đương được!”

“Chậc chậc, nể tình anh thành tâm thành ý xin lỗi, tôi miễn cưỡng nhận vậy!”

“Dao Dao, đừng đánh nữa, cho anh vợ chút mặt mũi đi!”

Lời vừa nói xong, sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Gọi cũng rất thân thiết đó!”

“Có phải em đến, không đúng lúc không…”

Sắc mặt Hạng Tư Thành bỗng cứng đờ, toàn thân lạnh ngắt, đầu cứng nhắc như cái máy, từ từ quay lại, khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc cùng ánh mắt oán hận có thể đông chết người, Hạng Tư Thành bối rối mở miệng: “Nhã…Nhã Nhã, sao em lại đến đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.