“Anh muốn làm gì!”
Vân Tịnh Nhã quát lớn, tên thiếu niên nghiêng đầu, lập tức lộ ra ánh mắt ngạc nhiên: “Ôi, không ngờ đến nơi hoang vu hẻo lánh lại có một cô em xinh đẹp thế này!”
“Người đẹp, làm quen chút đi!”
Cô gái trong lòng tên thiếu niên liền không vui, cong cớn nói: “Anh Quỳnh, anh làm gì vậy!”
“Cút sang một bên!”
Tên thiếu niên không thèm để ý đẩy cô gái, híp mắt nhìn Vân Tịnh Nhã: “Người đẹp, anh đây nói với em đấy, thế nào, tối nay mời cô em đi xem cá vàng nhé, ha ha…”
“Đồ lưu manh!”
Vân Tịnh Nhã tức đến đỏ mặt.
“Lưu manh? He he… hôm nay anh đây lưu manh cho em xem!”
Hắn nói xong liền định sờ vào mặt của Vân Tịnh Nhã, lúc này, một cánh tay gạt qua, tóm lấy cổ tay của hắn.
“Mẹ kiếp! Nhóc con! Buông tao ra! Có tin tao bắn nổ tung cái đầu của mày không?”
Tên thiếu niên cố gắng dí súng vào đầu của Hạng Tư Thành, ánh mắt Hạng Tư Thành dần dần sầm xuống, anh nhìn tên thiếu niên: “Bỏ súng ra”.
“Tao không bỏ, mày làm được gì?”
Khóe miệng Hạng Tư Thành từ từ cong lên, bỗng nhiên, ra tay đột ngột, tên thiếu niên cảm thấy cổ tay cầm súng truyền đến cơn đau kịch liệt, Hạng Tư Thành nghịch chơi đồ sắt trong tay, lắc trước mặt tên thiếu niên: “Tao đã nói, đừng chĩa súng vào tao”.
Hạng Tư Thành nói xong, ánh mắt anh lạnh tanh, ngón tay ấn vào cò súng, trực tiếp dí lên đầu tên thiếu niên!
Dường như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc đó, tên thanh niên toát mồ hôi trán, hắn nuốt nước miếng: “Mày… mày muốn thế nào?”
“Tao nói cho mày biết, bố tao là Khương Long Đào, nếu mày dám làm gì tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày!”
Khương Long Đào?
Đối với Hạng Tư Thành, đây là một cái tên lạ lẫm.
Hoàng Phủ Đoan Chính bước tới, nói nhỏ bên tai anh: “Khương Long Đào lăn lộn ở thành phố Bất Dạ nhiều năm, thế lực không nhỏ”.
Hạng Tư Thành hơi nheo mắt, từ xưa có quan lại viên chức ắt có dân giang hồ, chẳng trách tên thiếu niên ngạo mạn như vậy, thì ra lai lịch phía sau quả nhiên không nhỏ.
Hoàng Phủ Đoan Chính đã đồng ý với mình rời khỏi Khuyết Phong Thảo Đường, nhiều hơn một việc không bằng bớt một việc, dù sao bây giờ họ phải lấy việc kiếm tiền là chính, đắc tội với thế giới ngầm, tuy không sợ, nhưng cũng rắc rối.
Hạng Tư Thành nghĩ vậy, liền buông súng, tên thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm, cụp ánh mắt, hiện lên vẻ u ám, nhưng, tuy hắn hống hách, nhưng không phải kẻ ngốc, với đòn vừa nãy, hắn cũng biết, Hạng Tư Thành không phải người thường, hừ, núi xanh không đổi, nước biển chảy dài, ắt có ngày gặp lại, chúng ta chờ mà xem!
Một đám người chuồn bỏ đi, những người nông dân hô lên kêu hay, nhưng Hoàng Phủ Đoan Chính chứng kiến tất cả hơi lo lắng hỏi: “Thực sự sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Dù sao, dám cầm súng đánh người trước mặt mọi người, không phú thì quý.
“Ha ha, thầy Hoàng Phủ, nếu thầy muốn không có nguy hiểm, thì tranh thủ thời gian chúng ta rời khỏi đây, không tìm được chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không có nguy hiểm”.