“Kẻ nào dám!”
Một tiếng quát vang lên từ đằng sau. Tù Ngưu và mười một Huyết Y Vệ còn lại xuất hiện trước mặt Hạng Bân.
“Kinh thế nhờ, biểu diễn đầy đủ đấy, thuê cả vệ sĩ luôn! Vào quân ngũ rồi tích cóp mấy năm, bây giờ tiêu hết sạch vào vụ này rồi chứ gì?”
“Trông lũ chúng mày cũng được đấy, thằng phế vật này thuê chúng mày bao nhiêu? Tao trả gấp đôi!”
Mười hai Huyết Y Vệ hừng hực sát khí, Liệt Long đi tới bên cạnh Hạng Tư Thành, nghiêm trang nói: “Thiếu soái, có cần làm thịt hắn không?”
“Nói cứ như thật ấy nhỉ? Làm thịt cậu đây hả? Cậu đây sẽ đứng im cho mày làm thịt, mày có dám đụng tới một cọng tóc của tao không?”
Khóe môi của Hạng Tư Thành khẽ nhếch lên: “Đừng vội, dù gì tôi và hắn cũng là anh em, bao năm không gặp nhau, phải ôn lại ký ức tuổi thơ chứ!”
Hạng Tư Thành vung tay lên, mười hai Huyết Y Vệ lập tức hùng hổ xông lên. Hạng Bân thay đổi sắc mặt: “Ngây ra đó làm gì nữa! Đánh chết chúng cho tao, xảy ra chuyện gì đã có tao lo rồi!”
Mặc dù bên cạnh Hạng Bân có hai, ba chục người, nhưng sao bọn chúng lại là đối thủ của mười hai Huyết Y Vệ của vùng biên giới phía Bắc cho được. Chỉ thoáng chốc, bọn chúng đã bị mười hai Huyết Y Vệ đánh gục. Liệt Long chộp lấy Hạng Bân, đôi mắt sắc bén, bất chợt đá mạnh vào đầu gối của hắn ta: “Quỳ xuống!”
Bịch một tiếng, Hạng Bân quỳ xuống trước mặt Hạng Tư Thành!
“Chúng mày dám đánh tao?!”
Vẻ mặt của Hạng Bân vô cùng dữ tợn: “Chúng mày có biết tao là ai không?”
“Tao là cậu chủ của nhà họ Hạng, bố tao là Hạng Vấn Hà! Mày dám đánh tao, không sợ nhà họ Hạng róc thịt mày ra sao?”
Nhìn hắn ta kêu gào như thế, Hạng Tư Thành mở miệng hỏi: “Gần đây có hố phân không?”
Hạng Thiếu Quân chần chừ một lát rồi chỉ ra đằng sau: “Không, nhưng đằng sau có một bãi rác“.
Khóe miệng của Hạng Tư Thành hơi cong lên: “Dẫn em đi!”
Cả nhóm dẫn Hạng Bân tới đó, vừa tới gần là Hạng Bân đã buồn nôn. Đó là một cái hố sâu không thấy đáy, chất đầy rác rưởi, từ xa xa đã ngửi thấy cái mùi nồng nặc của nó rồi.
Đống rác rưởi hôi thối ụp xuống đầu, Hạng Bân chật vật khó tả. Có mấy con chó lang thang định tới đây tìm thức ăn, chúng bỗng khịt mũi, rú lên rồi chạy đi mất.
Nhìn nét căm hận trong mắt Hạng Bân, Hạng Tư Thành chẳng thèm để ý. Anh nhìn xuống hắn ta, tuy rằng giọng nói rất thản nhiên, nhưng nét khí phách lại quanh quẩn đâu đây: “Về nói với Thẩm Tuyết Liên, Hạng Tư Thành này đã trở lại!”
“Dùng đồ của tao lâu như thế, đến lúc thanh toán trả cả gốc lẫn lãi rồi đấy!”
- ---------------------------