Ông Bố Thiếu Soái

Chương 233: Chương 233: La Bình quy thuận




“Đồ đàn bà thối, cô dám đánh tôi hả?”, sắc mặt của người đàn ông trung niên đầu hói âm trầm, ánh mắt nhìn Vương Mỹ Lệ tràn đầy vẻ tức giận.

Con đàn bà đáng ghét này lại dám đánh mình, đúng là ăn gan báo rồi, ngay cả vợ của mình cũng chưa từng đánh mình.

“Đồ lừa đảo, tôi đánh đồ lừa đảo nhà ông đấy!”

“Là do bản thân cô yêu hư vinh, đây gọi là tự làm tự chịu!”

“Ông dám lừa tôi à, tôi không tha cho ông đâu!”

Đôi mắt của Vương Mỹ Lệ đỏ bừng, giống như người phụ nữ đanh đá phát điên xông về phía người đàn ông trung niên đầu hói, móng tay cào vào mặt của ông ta.

Người đàn ông trung niên đầu hói không kịp đề phòng, khuôn mặt ông ta bị móng tay cào hai vết, đau ê ẩm, máu tươi cũng chảy ra.

“Cô dám cào mặt tôi? Cút đi cho tôi!”

Người đàn ông trung niên giơ bàn tay tát một cái vào mặt của Vương Mỹ Lệ, đánh đến mức mặt cô ta sưng phồng.

“A a a, đồ khốn khiếp, tôi liều mạng với ông!”

Vương Mỹ Lệ như con hổ cái nổi giận, liền tóm lấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên đầu hói, bắt đầu cào xé.

Tuy người đàn ông trung niên đầu hói là đàn ông, nhưng cơ thể sớm đã kiệt quệ, không còn nhiều sức lực, hai người kẻ tám lạng, người nửa cân, ngã xuống đất, lăn lộn cào xé nhau dưới đất.

Hai người vừa mới còn ân ân ái ái, chớp mắt đã xông vào cắn xé nhau, mà tất cả, đương nhiên đều là công lao của Hạng Tư Thành.

Mượn dao giết người, gây xích mích, ly gián, anh sử dụng rất thuần thục.

“La Bình, chúng ta đi thôi, để họ tự đánh nhau đi”.

Hạng Tư Thành nhàn nhạt cười, cùng La Bình rời khỏi phòng.

Họ đi rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng hai người đánh chửi nhau, âm thanh đó vừa vang vọng và nhức tai.

“Anh Hạng, cảm ơn anh”.

Bên ngoài khách sạn, La Bình cúi người với Hạng Tư Thành, vẻ mặt cảm kích.

Anh ta biết, hôm nay nếu không phải Hạng Tư Thành giúp đỡ, chắc chắn anh ta sẽ bị Vương Mỹ Lệ châm biếm, còn bị ức hiếp nữa.

Người đàn ông trước mặt không những giúp mình xả giận, mà còn giúp mình báo thù, với La Bình, Hạng Tư Thành là người có ơn với mình.

Hạng Tư Thành chắp hai tay sau lưng, nhìn La Bình, để mặc gió đêm thổi, bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “La Bình, anh biết tại sao tôi muốn giúp anh không?”

La Bình không nói gì, yên lặng đứng đó đợi Hạng Tư Thành nói tiếp.

Tuy anh ta thật thà, nhưng không phải kẻ ngốc, hiểu rõ trên thế giới này không có sự giúp đỡ nào là vô duyên vô cớ.

Anh ta nghĩ vậy, giọng điệu càng cung kính, lên tiếng nói: “Anh Hạng, có bất kỳ việc gì cần đến La Bình, anh cứ giao phó, La Bình nhất định xông pha khói lửa, chết không từ nan!”

Hạng Tư Thành bỗng chuyển hướng: “La Bình, anh nghĩ rằng đàn ông nên sống thế nào?”

“Miễn cưỡng sinh tồn, hèn mọn nhục nhã, hay là cất vang lời ca thể hiện tham vọng lớn?”

“Đàn ông phải có chí tận trời xanh, một khi lên mây xanh thì sẽ hóa rồng! La Bình, anh có võ nghệ cao cường, chẳng lẽ cam tâm tình nguyện làm một bảo vệ nhỏ nhoi, thậm chí ngay cả mẹ ruột của mình cũng không chăm sóc tốt, sống cả đời hèn mọn thế sao?”

Thân là đàn ông, anh ta sống không có tôn nghiêm, thân làm con, ngay cả mẹ ruột mà anh ta cũng không chăm sóc tốt, chỉ vì mình không có bản lĩnh, trừng mắt nhìn mẹ già mắc bệnh nặng nằm trên giường, nhưng lại hết cách, nghĩ vậy, khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ hổ thẹn!

Hạng Tư Thành vỗ nhẹ lên vai của anh ta, nhìn anh ta một cách sâu sắc: “Nếu anh đồng ý, tôi cho anh một nơi có thể thể hiện bản thân, được không?”

La Bình do dự một lúc, lên tiếng nói: “Anh Hạng, xin hỏi anh làm nghề gì?”

Hạng Tư Thành cao ngạo nói: “Vùng biên giới phía Bắc!”

“Vùng biên giới phía Bắc? Đó là nơi nào?”

La Bình chớp mắt, dù sao đối với người bình thường, một nơi như vùng biên giới phía Bắc vẫn vô cùng thần bí!

“Đó là một nơi đủ để anh học tập cả đời, phát triển toàn diện, đó là một nơi đủ để anh thể hiện tham vọng, đó là một nơi khiến đàn ông sôi trào nhiệt huyết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.