Ông Bố Thiếu Soái

Chương 425: Chương 425:  “Là NGƯỜI TỔ CHỨC BUỔI CƯỢC NGỌC NÀY!” 




Ngọc Vương?!

Mọi người hít sâu một hơi, có người lẩm bẩm một mình: “Nghe nói ngọc này, ngàn năm dưỡng người, vạn năm linh thông, diệt trừ, tránh tai họa, kéo dài tuổi thọ. Bởi vì nó quá hiếm, hầu như khó gặp được một lần, vì vậy được gọi là Ngọc Vương”.

“Lẽ nào, đây chính là một miếng bảo ngọc thông linh?”

Tay Liễu Đường cũng có chút run rẩy, có điều, ông ta vô cùng hài lòng với phản ứng của mọi người: “Đúng vậy, tôi dám dùng danh tiếng cả đời này của tôi để đảm bảo, đây tuyệt đối là một miếng bảo ngọc thông linh!”

“Ngọc vạn năm thông linh, vì vậy, nó giấu mình trong đá phổ thông nhất, không dễ bị phát hiện, nhưng, cô chủ của tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ tôi với con mắt tinh tường, đã phát hiện ra miếng ngọc vương vạn năm này, cũng đủ để chứng minh, sự lớn mạnh bên trong tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ tôi!”

Không hổ là người lão luyện của tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ, bất kể lúc nào, cũng không quên tuyên truyền cho doanh nghiệp của mình.

“Mười triệu! Không! Năm mươi triệu! Thầy Liễu, tôi muốn mua miếng ngọc này!”

Mọi người lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, sôi nổi ra giá!

“Khốn kiếp! Ông đang đi xin sao! Thầy Liễu, tôi ra giá hai trăm triệu, bán miếng ngọc này cho tôi!”

“Năm trăm triệu! Bán cho tôi!”

Giá càng lúc càng được nâng lên, tiền trong mắt mọi người lúc này, chẳng khác gì lá cây!

Đây là bảo ngọc thông linh trong truyền thuyết, có được nó, chính là đại diện cho thần tài phúc khí thọ thần hết thảy đều ở trên người, tiền tính là gì chứ, cho dù phải khuynh gia bạn sản, để có được miếng bảo ngọc thông linh này, cũng đáng!

“Mười tỉ!”

Một giọng nói trầm lắng vang lên khiến tiếng tranh giành bỗng im bặt, mặc dù bọn họ có tiền, theo tiếng nhìn đến, nhìn thấy một ông lão đầu hoa râm, thong thả đi đến, ông ta đi đến bên cạnh Nguyệt Uyển Như, hành lễ theo nghi thức tiêu chuẩn phương tây, nói: “Cô Nguyệt đáng kính, ông chủ tôi ra giá mười tỉ muốn mua miếng bảo ngọc thông linh trong tay cô, nếu cô Nguyệt đồng ý, ông chủ tôi, bằng lòng kết bạn với cô”.

Nguyệt Uyển Như nghi hoặc hỏi: “Ông chủ của ông là ai?”

“Là người tổ chức buổi cược ngọc này!”

Mọi người hít một hơi khí lạnh, đa số mọi người khuôn mặt đau khổ lắc lắc đầu, mặc dù có tiền, nhưng so với người đứng sau buổi cược ngọc này, nếu ông ta là phú hào, đám người ở đây, cũng chỉ có thể tính là kẻ ăn xin.

“Cô chủ, mười tỉ nếu có thể thống nhất được mua bán, không chỉ tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ chúng ta, mà toàn thế giới, sẽ là giao dịch lớn nhất, đến lúc đó, danh tiếng của nhà họ Nguyệt, nhất định sẽ ở một đẳng cấp khác!”

Liễu Đường thấp giọng nói: “Hơn nữa, thế lực của ông chủ phía sau buổi cược ngọc này, nhất định không nhỏ, nếu có thể kết bạn với ông ta, bất kể đối với nhà họ Nguyệt hay với cô, chỉ có lợi mà không có hại!”

Nguyệt Uyển Như nhận lấy miếng ngọc vương giá trị mười tỉ đó, đôi mắt, cười giống như vầng trăng khuyết, cô ngẩng đầu nhìn đến Hạng Tư Thành: “Anh Hạng, anh xem xử lí như nào?”

Hạng Tư Thành cười nhìn cô ta, dường như không bởi vì giá trị của ngọc vương mà có chút động lòng: “Cô tìm ra nó, cô nói như nào thì làm như thế”.

“Biết anh sẽ nói như thế mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.