Ông Bố Thiếu Soái

Chương 257: Chương 257: Mắt chó nhìn người thấp 




Nhìn thấy người đi đến, Kiều Lệ lập tức thay đổi sắc mặt, dịu dàng như nước dán lấy hắn ta: “Anh Báo, anh xem ở đây có một tên công nhân, nhất định đòi vào công ty chúng ta, còn dọa em nữa, tim em đang đập thình thịch đây này!”

Là tổ trưởng bộ phận bảo vệ của tập đoàn Mân Côi, thân phận của Lý Báo, cũng tương đương với nhân viên quản lý cấp cao ở các công ty bình thường khác, thấy Kiều Lệ dán lên người mình, hắn ta thản nhiên ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô ta, bàn tay to, không chút kiêng dè di chuyển trên eo cô ta, sau đó, vẻ mặt chán ghét nhìn Hạng Tư Thành xua tay: “Mau cút đi! Đừng ở đây làm chướng mắt tao!”

Ánh mắt Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn bảng tên trước ngực hắn ta, đây là bảo vệ của tập đoàn Mân Côi sao? Nếu không biết, còn tưởng là tên trùm thổ phỉ trên núi nào đó!

“Vẫn còn ngoan cố ở đây làm gì? Lẽ nào phải để tao đích thân ném mày ra ngoài?!”

“Tôi nói lại một lần nữa!”

“Tôi không phải là công nhân, tôi đến để tìm người, anh nói với Hồ Mị Nhi, tôi là Hạng Tư Thành!”

“Mày đến tìm ai?”

Lý Báo liền trợn to mắt, sau đó cười xì một tiếng: “Mày đến tìm chủ tịch Hồ của chúng tao?”

“Ha ha…”

“Thật là nực cười! Nhìn bộ dạng mày cả người không đáng hai trăm tệ, có biết chủ tịch Hồ chúng tao là ai không?”

“Đó là người đẹp như tiên nữ mà tất cả người quyền quý ở Tô Hàng đều phải cung phụng! Cũng không nhìn lại xem bộ dạng của mày, đến xách dép cho chủ tịch chúng tao mày cũng không xứng!”

Nói xong, kéo tay Kiều Lệ: “Tiểu Lệ, không cần để ý đến tên ngốc này, anh Báo mới mua được hai con cá vàng nhỏ, anh dẫn em qua phòng anh xem nhé?”

Nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một giọng nói không được hòa nhã vang lên: “Hồ Mị Nhi, không phải tôi không đến, là lễ tân và bảo vệ của công ty cô không cho tôi vào, trong vòng một phút nữa cô không xuất hiện, tôi sẽ đi!”

Giọng nói lớn, trong đại sảnh yên tĩnh, nghe đặc biệt chói tai!

“Mẹ nó! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Khuôn mặt Lý Báo trở nên dữ tợn, chủ tịch hiếm khi đến công ty, mà bình thường đều thích yên tĩnh, nếu quấy rầy đến cô ấy nghỉ ngơi, chức tổ trưởng bảo vệ này, cũng không cần làm nữa!

Hắn ta túm lấy cổ áo của Hạng Tư Thành, hung thần ác nghiệt nói: “Thằng công nhân thối tha, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi!”

Không hề sợ hãi trước sự đe họa của hắn ta, ánh mắt Hạng Tư Thành hiện lên tia lạnh lùng: “Bỏ tay anh ra, nếu không, tôi đảm bảo, nửa đời sau, cánh tay này của anh sẽ không dùng được nữa!”

“Mày cho rằng mày là ai, dám đe dọa tao? Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tao sẽ cho mày biết, thế nào là lễ độ!”

Nói xong, vung nắm đấm, đấm lên đầu Hạng Tư Thành!

“Dừng tay!”

Ngay lúc sắp đấm vào người Hạng Tư Thành, một giọng nói tức giận từ phía sau vang lên, Lý Báo quay lại nhìn, lập tức buông Hạng Tư Thành ra, cung kính cúi thấp đầu: “Giám đốc, sao anh lại đến đây, tên công nhân thối tha này nhân lúc tôi không chú ý lẻn vào công ty, bị tôi bắt được, tôi lập tức đuổi cậu ta đi!”

Người đến, chính là giám đốc bộ phận bảo vệ tập đoàn Mân Côi, Lưu Đại Hổ!

Nhìn thấy Lưu Đại Hổ xuất hiện, Kiều Lệ cũng lập tức quay ra nịnh hót, sáp đến trước mặt: “Giám đốc, là tôi không màng đến an toàn của bản thân chặn anh ta ở đây, anh xem bộ dạng anh ta lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt!”

Nói xong, trước mặt Lưu Đại Hổ đẩy Hạng Tư Thành một cái: “Còn không mau rời đi?! Nếu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đưa anh đến đồn công an!”

Hạng Tư Thành không chút phản kháng, ngược lại khéo miệng hiện lên nụ cười kỳ quái.

Lưu Đại Hổ hít một hơi thật sâu, bước nhanh đến trước mặt Hạng Tư Thành, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, khuôn mặt vô cùng nhiệt tình: “Cậu Hạng, cậu đến rồi sao!”

“Chủ tịch nói cậu sắp đến, liền cử tôi đến đây chờ cậu, lúc đầu tôi còn không tin, không ngờ, cậu thực sự đến rồi!”

Tất cả mọi người, đều sững sờ!

Kiều Lệ đứng mũi chịu sào, đầu óc trống rỗng, khéo miệng co rút: “Chủ tịch đích thân đến đón anh ta? Giám đốc, đầu anh không phải bị cửa kẹt trúng rồi chứ!”

“Kiều Lệ!”

Lưu Đại Hổ tức giận, liền quát lên một tiếng, Kiều Lệ lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, khuôn mặt tái mét, đôi chân xinh đẹp thẳng tắp đứng không vững run rẩy nói: “Giám…giám đốc, tôi…vừa rồi tôi nói lung tung, anh đừng để ý!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.