Ông Bố Thiếu Soái

Chương 295: Chương 295: Một mũi tên trúng ba đích






“Tôi…tôi…”

Lương Quốc Đống lắp bắp, cuối cùng, khuôn mặt như tro tàn, cái đầu cao ngạo cúi thấp xuống, giọng nói mang theo chút van xin, nhìn Hạng Tư Thành: “Cậu…cậu Hạng, vừa rồi tôi nhất thời hồ đồ, cầu xin cậu, cậu bao dung, bỏ qua cho tôi lần này!”

“Bỏ qua cho ông?”

Khóe miệng Hạng Tư Thành nhếch lên: “Vậy phải xem xem, biểu hiện của ông thế nào!”

“Tôi nói! Tôi nói hết!”

Lúc này Lương Quốc Đống làm gì dám giấu diếm điều gì, vội vàng nói: “Tất cả mọi việc, đều là Phương Hoa nói với tôi!”

“Phương Hoa?! Đúng là hắn sao?!”

Trong đáy mắt Hạng Tư Thành toát lên sự lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nói chậm thôi! Nói cho rõ ràng!”

Lương Quốc Đống vội vàng nói: “Sáng sớm hôm nay, tôi nhận được một cuộc điện thoại của người lạ, mặc dù không tiết lộ danh tính, nhưng tôi vừa nghe, đã nhận ra người gọi đến, chính là thư kí riêng Phương Hoa!”

Trong mắt Hồ Mị Nhi hiện lên chút nghi ngờ: “Ông dựa vào đâu mà khẳng định, đó là giọng nói của thư kí riêng Phương Hoa?”

“Bản thân tôi, có một năng lực bẩm sinh! Đó là đối với âm thanh, vô cùng nhạy cảm!”

“Cho dù giọng nói có giống nhau đến đâu, tôi chỉ cần tiếp xúc qua, có thể biết được chính xác đó là giọng nói của ai!”

“Trước đây tôi có một vài giao dịch kinh doanh với tập đoàn Đại Hoa, phụ trách tiếp đón, chính là thư kí riêng của Phương Hoa, vì vậy, tôi có ấn tượng đặc biệt với giọng của cậu ta!”

Hạng Tư Thành trầm giọng nói: “Nói tiếp đi!”

“Đầu bên kia điện thoại nói với tôi, Hồ Khởi Vinh bị trúng độc, nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời giới thiệu Tần Tam Thủy cho tôi, bảo tôi mời Tần Tam Thủy, đến chữa trị cho Hồ Khởi Vinh!”

Nói đến đây, với sự thông minh của Hạng Tư Thành, rất nhanh liền nắm được kế hoạch của Phương Hoa, đáy mắt anh, lóe ra một tia sáng, nói thầm một câu, Phương Hoa, được lắm, quả thật hơn hẳn mấy công tử bột mà tôi đã gặp trước đây!

Lương Quốc Đống nói đến đó, cũng không cần nói thêm nữa, Hạng Tư Thành phất phất tay: “Ông có thể đi rồi!”

Trong lòng Lương Quốc Đống căng thẳng, trên mặt cười nịnh nọt: “Vậy…vậy tài sản của tôi…”

Khóe miệng Hạng Tư Thành nhếch lên giễu cợt: “Ông chủ Lương, có vay có trả, đây là đạo lý hiển nhiên, tiền của ông, không ở chỗ chúng tôi, cho nên, có liên quan gì đến chúng tôi?”

Lương Quốc Đống bỗng sững sờ: “Cậu…các cậu không thể làm thế với tôi! Không có số tiền đó, nửa đời sau của tôi, sẽ bị hủy mất!”

“Hừ! Ông cũng biết không có tiền cuộc sống sẽ rất khó khăn, vậy ông đã từng nghĩ qua, những người bị ông nợ tiền đòi không trả, đã trải qua cuộc sống như nào không?”

“Ác giả ác báo, báo ứng đến quả không sai!”

“Lương Quốc Đống, những việc này, đều là ông đáng phải chịu!”

Nói xong, Hồ Vân Long lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, tiễn khách!”

Lương Quốc Đống bị người dưới nhà họ Hồ lôi ra khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh, một tiếng rên nhẹ vang lên, mọi người nghe thấy đều quay lại, Hồ Khởi Vinh dần dần mở mắt.

“Ông nội! Ông tỉnh rồi!”

Chị em nhà họ Hồ vội vàng vây lại, Hồ Khởi Vinh từ từ mở mắt, do vừa mới tỉnh lại, nên sắc mặt, vẫn còn có chút nhợt nhạt.

Hồ Mị Nhi chu đáo lấy một chiếc gối kê ở sau lưng ông, sau đó quan tâm hỏi han: “Ông nội, ông thấy thế nào rồi? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra lại một lượt không?”

“Không cần đâu!”

Giọng Trương Mi lạnh lùng vang lên: “Độc tố trong người bệnh đã được loại bỏ hết, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi lấy lại sức! Mấy cái kiểm tra của y học phương tây, đối với cơ thể, chỉ có hại mà không có lợi!”

Giọng nói của Trương Mi mặc dù lạnh lùng, nhưng lại mang theo sự tự tin về y thuật của bản thân, dù gì cũng là, người có y thuật cao minh của thế gia Trọng Cảnh truyền qua hàng ngàn năm, mấy tên bác sĩ cỏn con đó có thể so bì được sao?

Hồ Khởi Vinh chậm rãi gật đầu, yếu ớt nói: “Cô gái này nói đúng, cơ thể của ông không có chỗ nào khó chịu cả, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được!”

“Ông nội, rốt cuộc ông đã xảy ra chuyện gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.