Ông Bố Thiếu Soái

Chương 97: Chương 97: Nụ cười trước khi chết




Hai bóng người cao lớn đụng độ vào nhau.

Hạng Tư Thành hiểu rõ thực lực của Hắc Quỷ, anh không hề nương tay, thân thể biến thành một ảnh ảo, công kích về phía Hắc Quỷ.

Hắc Quỷ thét dài một tiếng, gã đang lao rất nhanh, nhưng lại đột nhiên dừng lại, lấy chân trái làm trọng tâm, đùi phải xoay một vòng, mang theo tiếng xé gió đá vào mặt Hạng Tư Thành.

Từ góc độ đến cường độ đều rất hợp lý, Hạng Tư Thành bị công kích liên tục, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Anh vội vàng dừng khựng lại, hai tay giao nhau trước ngực, miễn cưỡng đỡ được cú đá ấy.

Hạng Tư Thành đang áp dụng cách phòng thủ.

Rầm!

Hứng nguyên một đồn tấn công, Hạng Tư Thành bị cú đá kia hất văng đi. Nhưng khi Hắc Quỷ định thừa thắng xông lên thì anh lại xoay người lại với một đường cong kỳ lạ. Hắc Quỷ đã giơ đùi phải lên, bàn tay của Hạng Tư Thành nắm chặt lại, đấm mạnh về phía gã.

“Cái gì?!”

Hắc Quỷ kinh hãi, cú đá của gã phải thay đổi quỹ tích, giáng mạnh xuống mặt đất để giữ thăng bằng. Gã giang tay phải ra, tạo thành một đường vòng cung để ngăn cản cú đấm.

“Rầm!”

Hai cánh tay đụng độ vào nhau, đôi mắt của Hắc Quỷ ngưng tụ lại, chuẩn bị nắm chặt bàn tay. Thân thể của Hạng Tư Thành vẫn đang ở ngay trên không trung, không có điểm bật chân, gã chỉ cần dùng lực một chút là có thể hất văng anh đi.

Đến lúc đó, Hạng Tư Thành sẽ mất đi thế chủ động, gã muốn làm gì chẳng được?

Hắc Quỷ còn chưa kịp biến suy nghĩ trong lòng thành hiện thực thì nắm đấm đang bị gã nắm chặt của Hạng Tư Thành bỗng mở ra, túm chặt lấy tay của Hắc Quỷ.

“Cái gì?!”

Hắc Quỷ khiếp sợ không thôi, nhưng không kịp rút tay về. Trong tiếng nứt xương “rắc rắc”, cánh tay phải của Hắc Quỷ biến dạng hẳn. Hạng Tư Thành hiểu rất rõ đạo lý “thừa thế tấn công”, anh vươn tay ra giật lấy cánh tay vặn vẹo ấy của Hắc Quỷ, đá vào chân gã với tốc độ nhanh như chớp. Cùng lúc ấy, tay trái của anh chộp lấy vai phải của gã.

Rắc!!

Năm ngón tay như móng vuốt chim ưng, ghim sâu vào thịt Hắc Quỷ, bóp nát xương bả vai của gã.

Thậm chí gã còn chưa kịp hét lên thì hai cánh tay đang khống chế tay phải và vai phải của Hạng Tư Thành bỗng dùng lực ấn xống. Chân phải vừa rút lại lập tức lên gối, khí thế mạnh mẽ không gì sánh được.

Một loạt các động tác diễn ra quá nhanh, chỉ chớp mắt đã xong hết rồi.

Rắc!

“A!!!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên, kèm theo đó là một tia máu bắn thẳng lên trời và một cánh tay bị Hạng Tư Thành giật đứt. Nửa người gã bị máu tươi nhuốm đỏ, Hạng Tư Thành thì chẳng khác nào A Tu La tới từ địa ngục, khủng khiếp và đáng sợ.

Cao thủ quyết đấu, thắng thua chỉ trong chớp nhoáng.

“Hắc Quỷ, tìm tao báo thù mà mày chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao?”

“Ha ha…”

Hắc Quỷ ngửa mặt lên trời cười dài, như thể người vừa bị đứt một cánh tay không phải là mình.

“Hạng Tư Thành!”

“Cái mạng này của tao vốn là may mắn giữ được từ ba năm trước, hôm nay chết dưới tay mày, tao cũng chẳng thua thiệt gì cả!”

“Có vợ con mày cùng xuống địa ngục với tao, tao cảm thấy đáng lắm!”

Đúng lúc này, một tiếng thét vang lên trong căn nhà gỗ: “Yên Nhi!”

Hạng Tư Thành vội vàng chạy tới bên cạnh Yên Nhi, đôi mắt cô bé nhắm nghiền, bờ môi đã biến thành màu tím.

“Hạng… Hạng Tư Thành”.

Vân Tịnh Nhã nghẹn ngào, nói năng hơi lộn xộn: “Vừa rồi… Vừa rồi Yên Nhi vẫn bình thường, nhưng tự nhiên lại hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh. Con em… Rốt cuộc con em bị làm sao vậy!”

Hạng Tư Thành hít sâu một hơi, mặc dù hiện tại anh đang rất rối bời, nhưng lại ép mình phải tỉnh táo.

Anh bắt mạch cho Vân Yên Nhi thật cẩn thận, mặc dù vẫn còn đập, nhưng lại cực kỳ hỗn loạn. Thế là anh lấy kim bạc ra, cởi áo của Vân Yên Nhi rồi đâm mấy kim vào. Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, trên trán Hạng Tư Thành đổ đầy mồ hôi. Bờ môi của Vân Yên Nhi dần trở lại với màu sắc bình thường, hơi thở yếu ớt cũng dần trở nên ổn định, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cuối cùng, anh giơ kim lên, nhưng lại không biết phải đâm vào đâu, đến cả người chững chạc như anh cũng không khỏi run rẩy bàn tay.

“Hạng Tư Thành, anh đâm đi, còn chờ đợi gì nữa?!”

Vân Tịnh Nhã lăắc người Hạng Tư Thành, vừa khóc vừa hô lên.

Hạng Tư Thành giơ tay lên, đến cuối cùng lại hạ xuống, anh nói với vẻ mặt đau đớn: “Anh… Anh đã cố gắng rồi. Trong Quỷ Môn Cửu Châm, anh chỉ học được ba kim đầu tiên, chỉ có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của Vân Yên Nhi, nhưng anh không làm con bé tỉnh lại được!”

Giờ phút này, rốt cuộc anh cũng biết nụ cười của Hắc Quỷ trước khi chết có nghĩa là gì.

Gã chẳng màng đến mạng sống của mình, mà chỉ một lòng muốn chết.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.