Ông Bố Thiếu Soái

Chương 466: Chương 466:  “Ồ? Cách cược thế nào?” 




“Hạng Tư Thành ơi là Hạng Tư Thành! Anh đúng là quá lợi hại!”

“Anh không nhìn thấy à, ánh mắt của đám người đó nhìn anh, ha ha, bây giờ cả sòng bạc, anh đi đến đâu, tuyệt đối chỉ là khu vực trống không!”

Ánh mắt Nguyệt Uyển Khung hiện lên vẻ hưng phấn không che giấu được.

Hạng Tư Thành lại nhàn nhạt nói: “Bao nhiêu rồi?”

“Có lẽ có hơn ba trăm triệu rồi đấy…”

“Hạng Tư Thành, chúng ta nhân tiện thắng luôn cả sòng bài này đi, thế nào?”

Sắc mặt Hạng Tư Thành bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Tôi đến đây chỉ vì món nợ của anh, khi nào kiếm đủ chúng ta lập tức rời khỏi đây!”

Nguyệt Uyển Khung bị dáng vẻ của anh làm cho sợ giật mình, lắp bắp nói: “Được được được, anh nói là được!”

“Nhưng, bây giờ không có ai dám đánh cược với chúng ta, số tiền còn lại phải làm thế nào?”

Khóe miệng Hạng Tư Thành hơi cong lên: “Yên tâm đi, sẽ có người”.

Anh vừa dứt lời, giọng nói nịnh nọt của anh Minh vang lên: “Anh Nguyệt, hôm nay vận may của anh đúng là vượng quá!”

Nguyệt Uyển Khung không vui nhìn anh ta một cái: “Làm sao, trước đây khi tôi thua tiền, sao không thấy anh nhiệt tình như vậy?”

“He he… anh Nguyệt nói đi đâu thế, trước đây, không phải tôi sợ anh thấy tôi sẽ làm hỏng tâm trạng mà!”

“Hừ, phí lời, chuyện gì, nói đi!”

Anh Minh nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt đặt vào Hạng Tư Thành, nói nhỏ: “Không biết hai vị có hứng thú chơi một ván lớn không?”

Hạng Tư Thành động lòng, người của sòng bạc, quả nhiên không ngồi yên!

“Dẫn đường!”

“Mời hai vị đi bên này!”

Hai người đi đến góc trong của sòng bạc, đẩy một cánh cửa, lọt vào mắt là căn phòng vô cùng xa hoa, trong phòng chật kín người, duy có người ở giữa thu hút sự chú ý của Hạng Tư Thành.

Tuy hắn quay lưng với họ, nhưng Hạng Tư Thành lại cảm nhận được một sự ý chí chiến đầu từ người hắn.

Mà ý chí chiến đấu này là nhằm vào mình!

“Anh Nguyệt, chỗ sòng bạc của chúng tôi, mời anh cược một trận, không biết anh có hứng thú không?”

“Ồ? Cách cược thế nào?”

Anh Minh vẫy tay, một người cầm một sấp giấy vay nợ đến, anh Minh nói: “Đây là toàn bộ giấy vay tiền mà anh Nguyệt nợ sòng bạc chúng tôi, một trận định thắng thua, chỉ cần anh Nguyệt thắng, món nợ giữa anh và sòng bạc, xóa bỏ hoàn toàn, hơn nữa số tiền này, anh cũng có thể lấy đi!”

Trái tim Nguyệt Uyển Khung co lại, bất giác nhìn sang Hạng Tư Thành, món nợ của mình, mình rõ nhất, một trận định thắng thua, có thể gọi là một trận cược xa xỉ!

“Nhưng chip của chúng tôi, hình như không đủ số giấy vay nợ này?”

Hạng Tư Thành từ từ lên tiếng.

“He he… số chip hiện tại trên tay anh, đương nhiên là không đủ, nhưng, vì để có thể cược với anh một trận, số tiền còn lại, có thể dùng thứ khác thay thế”.

“Thứ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.