Ông Bố Thiếu Soái

Chương 391: Chương 391: Phát bệnh




Ánh mắt Nguyệt Thiên Ngạo lóe sáng, cười ha ha, bỗng nhiên, sắc mặt thay đổi, bỗng trở nên tái nhợt, cơ thể lắc lư, nhìn như sắp ngã xuống.

Hạng Tư Thành đứng bên cạnh ông ta nhanh tay đưa tay ra đỡ Nguyệt Thiên Ngạo, khép hai ngón tay, ánh mắt sắc bén, điểm mấy huyệt vị trước ngực Nguyệt Thiên Ngạo, sắc mặt của Nguyệt Thiên Ngạo dần dần hồng hào trở lại, Hạng Tư Thành đặt ngón tay lên mạch của ông ta, sau đó, sắc mặt âm trầm: “Huyết mạch sôi sục, phổi nóng bừng, hơn nữa còn có xu thế sưng phồng lên! Ông đã từng bị thương, mà còn rất nghiêm trọng!”

“Cậu hiểu y thuật cổ?”

“Hiểu một chút!”

Chỉ hiểu một chút thôi sao?

Người mà ngay cả y thánh Đào Xá cũng phải ngợi khen, đâu chỉ có thể nói là hiểu một chút y thuật?

“Anh có cách trị tận gốc không?”

Nguyệt Uyển Như vội hỏi, bệnh này của Nguyệt Thiên Ngạo đã đeo bám ông ta nhiều năm, tìm kiếm khắp cả nước cũng không có cách chữa trị, cách một khoảng thời gian, cơ thể sẽ đau đớn khó chịu, hiện nay, thêm tuổi tác đã cao của Nguyệt Thiên Ngạo, tần xuất phát bệnh cũng ngày lúc càng không cố định, con cháu nhìn mà cũng không có cách gì, chỉ âm thầm lo lắng.

Ánh mắt Nguyệt Thiên Ngạo hiện lên tia hy vọng, vết thương này đã quấy nhiễu ông ta nhiều năm, mỗi lần phát bệnh, thì sẽ đau đớn khó chịu, thậm chí còn mời cả thần y của thế gia Trọng Cảnh, nhưng cũng không thể chữa tận gốc.

Hạng Tư Thành suy nghĩ, hơi do dự gật đầu: “Có cách, nhưng tôi không dám bảo đảm thành công một trăm phần trăm!”

“Ha ha… tốt quá rồi! Kể cả chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng muốn thử!”

“Hạng Tư Thành, bất kể cậu có thể chữa khỏi hay không, sau này, cậu là thượng khách của nhà họ Nguyệt tôi!”

“Chỉ cần nhà họ Nguyệt có thể giúp được gì, nhà họ Nguyệt, nhất định trợ giúp hết sức!”

Ánh mắt Hạng Tư Thành lóe lên ánh sáng, trong thành phố Bất Dạ, nếu có nhà họ Nguyệt trợ giúp, xác suất tìm được người trong bức ảnh, sẽ tăng lên gấp bội!

Hạng Tư Thành đang muốn nói, bỗng nhiên, sắc mặt Nguyệt Thiên Ngạo trắng bệch, sau đó con mắt trố ra, phù một tiếng, miệng nôn ra máu đen, đôi mắt đảo rồi ngất đi!

“Ông nội! Ông nội!”

Nguyệt Uyển Như vội vàng tiến lên, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt Hạng Tư Thành sẫm lại, đặt tay lên mạch của ông ta, nghiêm trọng nói: “Không ổn!”

“Hỏa độc trong cơ thể đột ngột tăng mạnh bất thường!”

“Không thể giảm được!”

“Bây giờ tôi cần mấy vị thuốc, lập tức chữa bệnh cho ông lão!”

“Việc này… được, anh Hạng, tôi tin anh!”

Nhưng lúc này, Nguyệt Uyển Khung nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng xông ra, mắt đỏ ửng: “Chị, sao chị có thể tùy tiện tin một người lạ chứ?”

“Chị thấy anh ta giống người biết y thuật không?”

“Em câm miệng cho chị!”

Nguyệt Uyển Như gào lên: “Bây giờ bệnh tình của ông nội nghiêm trọng, cả nhà họ Nguyệt, do chị làm chủ!”

“Chị ra lệnh cho em! Chăm sóc ông nội cho tốt! Nếu em dám làm bừa! Chị chưa xong với em đâu!”

Cô ta nói xong, vội vàng cùng Hạng Tư Thành bỏ đi, dựa vào quan hệ của nhà họ Nguyệt trong thành phố Bất Dạ, tuy là nửa đêm, nhưng rất nhiều loại thuốc hiếm có cũng đều lấy được, thấy vậy, Hạng Tư Thành cũng yên tâm, có những loại thuốc này trong tay, tỷ lệ phần trăm chữa khỏi bệnh của Nguyệt Thiên Ngạo cũng tăng lên không ít!

Đợi đến khi họ vội vàng chạy về nhà họ Nguyệt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như chưa từng xảy ra chuyện gì, Nguyệt Uyển Như hơi ngẩn người!

“Chị, chị về rồi?”

Trong phòng khách, Nguyệt Uyển Khung đang ngồi trên sofa, thoải mái uống trà.

Nhìn thấy vậy, Nguyệt Uyển Như liền nổi giận, lông mày dựng ngược: “Nguyệt Uyển Khung! Ông nội đang nằm bên trong, họa phúc còn chưa biết, em lại ở bên ngoài không quan tâm, đúng là không ra sao!”

Nguyệt Uyển Khung mỉm cười, ánh mắt nhìn Hạng Tư Thành như khiêu khích, lên tiếng nói: “Chị à, chị đổ oan cho em rồi!”

“Ông nội phát bệnh, em là người lo lắng hơn ai hết, nhưng cũng trùng hợp, thần y Hoa nổi tiếng thiên hạ đột nhiên hành nghề đến đây, em biết được thông tin, vì vậy, em đã mời ông ấy đến, bây giờ, đang ở bên trong khám cho ông nội!”

Khuôn mặt Nguyệt Uyển Như hiện lên vẻ kinh ngạc: “Em nói là, thần y nổi tiếng phương Nam, Hoa Tam Chỉ, truyền nhân của nhà họ Hoa?”

Nguyệt Uyển Khung ngẩng đầu: “Đúng thế, thần y Hoa nổi tiếng thiên hạ, y thuật hàng đầu, bắt mạch bằng ba ngón tay, là chẩn được bệnh, hừ, đáng tin hơn mấy người vênh váo đi lừa gạt nhiều!”

Câu nói cuối cùng, kẻ ngốc cũng nghe ra là nói cho ai nghe, vẻ mặt Nguyệt Uyển Như lúng túng, vừa muốn giải thích, Hạng Tư Thành lại cười ha ha: “Nhà họ Nguyệt đã mời được thần y, đương nhiên không cần bản thiếu soái ra tay nữa, đã vậy, bản thiếu soái xin cáo từ trước!”

“Anh Hạng Tư Thành, anh nghe tôi…”

Két!

Bỗng nhiên, cửa phòng của Nguyệt Thiên Ngạo được mở ra, một người đàn ông trung niên tóc hơi hoa râm đi ra từ bên trong.

Nguyệt Uyển Khung bước tới trước, khách sáo nói: “Thần y Hoa, ông nội tôi thế nào rồi? Bao lâu có thể hồi phục được?”

Với anh ta, anh ta đã tốn số tiền lớn mời Hoa Tam Chỉ ra tay, sao có thể có khả năng không hồi phục được chứ?

Nhưng, việc không như ý, Hoa Chỉ Tam nhìn anh ta, thở dài, lắc nhẹ đầu: “Ông Nguyệt bị thương quá nặng, đã động đến tỳ vị, e rằng muốn chữa khỏi, khó đấy…”

Sắc mặt Nguyệt Uyển Khung và Nguyệt Uyển Như liền trở nên tái nhợt, Nguyệt Uyển Như không thể tin nổi: “Không… không thể nào! Thần y Hoa, ông là thần y mà, sao có thể không có cách chứ?”

“Hầy, cô Nguyệt, tôi đã tận lực rồi, khoảng thời gian này, ở bên cạnh gia chủ Nguyệt nhiều hơn đi!”

Nguyệt Uyển Khung ngồi luôn xuống đất, đôi mắt mất hồn: “Ông nội, sao lại…”

Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên: “Có thể cho tôi vào xem không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.