Ông Bố Thiếu Soái

Chương 362: Chương 362: Quyết ý






“Có!”

“Chuẩn bị sẵn sàng, cùng bản thiếu soái, xuất chinh đến thành phố Bất Dạ!”

“Rõ!”

Đại sảnh nhà họ Hồ, Vân Tịnh Nhã cầm bức ảnh trong tay, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, dường như vẫn chưa định thần lại từ thông tin chấn động này.

Hạng Tư Thành bước lên trước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, từ từ nói: “Nhã Nhã, em yên tâm, bất kể người này có quan hệ gì với em, anh nhất định sẽ giúp em tìm được, tin anh!”

Vân Tịnh Nhã cắn chặt môi, cô ngẩng đầu một cách khó khăn, nhìn Hạng Tư Thành, ánh mắt mờ nước: “Anh nói xem, tại sao ban đầu, họ phải bỏ em? Tại sao?”

Hạng Tư Thành nhìn dáng vẻ cô lúc này, cũng vô cùng đau lòng, nếu người đàn ông trong bức ảnh đúng là bố ruột của Vân Tịnh Nhã, anh cũng phải hỏi ông ấy cho rõ ràng!

Cho dù, ông ấy là bố vợ tương lai, mình cũng phải đòi công bằng cho Vân Tịnh Nhã!

“Nhã Nhã, nếu em không muốn tìm ông ấy, chúng ta có thể không đi…”

“Không! Em phải đi!”

Ánh mắt Vân Tịnh Nhã tràn đầy vẻ kiên định, dứt khoát nói: “Em nhất định phải tìm được ông ấy, nếu ông ấy đúng là bố của em, em nhất định phải ông ấy cho rõ ràng, ban đầu, tại sao phải bỏ em!”

“Được!”

“Anh giúp em!”

“Thiếu Soái Hạng, cậu thực sự phải đến thành phố Bất Dạ?”

Hồ Khởi Vinh hỏi với sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

Hạng Tư Thành gật đầu: “Đúng thế, tôi nhất định phải đi!”

“Hầy…”

Hồ Khởi Vinh thở dài: “Thành phố Bất Dạ này, tuy chỉ là một thành phố, nhưng bất kỳ nơi nào trên mảnh đất này đều rất nguy hiểm!”

“Trên mảnh đất này, bất kể là các thế lực lớn công khai hay là trong bóng tối, ở thành phố Bất Dạ, đều có sản nghiệp nhất định, đều tôn vinh thực lực, ở nơi đó, sinh mạng chỉ như cỏ rác!”

“Nơi đó, có thể nói là thiên đường, cũng có thể gọi là địa ngục!”

“Danh môn vọng tộc có thể xưng bá một phương như chúng tôi, đặt trong thành phố Bất Dạ, cũng chỉ coi là thế lực lớn một chút thôi”.

“Chỉ có đến đó, mới biết, trên thế giới này, còn có rất nhiều thứ mà chúng ta không chạm đến được!”

“Thiếu soái Hạng! Hành động lần này, sợ là khó khăn trùng trùng, cậu phải suy nghĩ kỹ…”

“Cảm ơn ông Hồ, nhưng lần này bản thiếu soái đã quyết ý, không vì việc gì khác, chỉ vì vợ của tôi, tìm sự thực!”

Sau khi mọi người nghe được câu nói này của Hạng Tư Thành, không ai chú ý, ánh mắt Hồ Mị Nhi hiện lên vẻ thất vọng, nhưng biến mất rất nhanh, cô ta cười thật tươi, lên tiếng nói: “Nếu đã vậy, chúng tôi cũng không ngăn anh nữa, chỉ có điều, dù sao thành phố Bất Dạ cũng không phải là một nơi yên ổn, Yên Nhi còn bé, hai người đưa đi, e rằng không tiện”.

“Vừa hay mấy ngày nay tôi và cô bé này rất có duyên, trong thời gian này, giao Yên Nhi cho tôi chăm sóc đi!”

Hạng Tư Thành cảm kích nhìn Hồ Mị Nhi, việc của Yên Nhi, anh đang định nói với Hồ Mị Nhi, không ngờ cô lại nói ra trước, liền gật đầu với cô ta: “Phiền cô chăm sóc Yên Nhi rồi!”

Hồ Mị Nhi mỉm cười phong tình với anh: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm tóc tốt Yên Nhi!”

“Nhưng, thành phố Bất Dạ không phải mảnh đất lành gì, anh định đưa bao nhiêu người đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.