Ông Bố Thiếu Soái

Chương 378: Chương 378: Ra giá




Nhưng mấu chốt, nếu Hạng Tư Thành đã muốn bán đấu giá tại chỗ, chắc chắn sẽ không quá tham lam, vậy mình và những người khác có thể dùng một cái giá vô cùng hợp lý, để mua lại nơi hốt ra tiền này, hơn nữa, còn có thể kết thân, tranh thủ gây ấn tượng tốt, tính toán một chút, vụ mua bán này, quả thực rất có lãi!

Tống Khoát ở bên cạnh Hạng Tư Thành là người đầu tiên có phản ứng, lão già đã thành tinh đó mang theo vẻ mặt tươi cười đi lên phía trước, cười nói: “Thiếu soái Hạng, trước tiên tôi xin chúc mừng thiếu soái đã có được sòng bạc nhà họ Chu!”

“Có điều nếu thiếu soái đã muốn đem sòng bạc bán đi, vậy cần gì phải ủy quyền cho hội bán đấu giá?”

Lúc này Hạng Tư Thành hơi quay đầu lại, nhìn ông ta: “Ồ? Nghe chừng, Ông hai Tống cũng có hứng thú với sòng bạc này?”

“Đúng vậy!”

Tống Khoát mở miệng nói: “Nếu thiếu soái bằng lòng, xin chuyển nhượng cho nhà họ Tống, chúng ta có thể bàn bạc kĩ lưỡng hơn!”

“Tống Khoát! Ông đừng ức hiếp người quá đáng!”

Ông năm Chu quát lên một tiếng, đầy giận dữ!

Tống Khoát liếc xéo ông ta, không thèm để ý đến, ngược lại nhìn Chu Tử Tu nói: “Cậu chủ Chu, người của nhà quý tộc, lẽ nào tu dưỡng đều như vậy sao?”

“Gọi thẳng tên tôi, ông cũng xứng sao?”

“Ông!...”

Ông năm Chu cảm thấy, sự sỉ nhục mà hôm nay ông ta phải chịu, còn nhiều hơn những gì ông ta đã từng phải chịu trong cuộc đời này!

Thua mất sòng bạc, ông ta nhận rồi, Hạng Tư Thành muốn bán sòng bạc, dù sao cũng là đồ của người ta, ông ta không còn gì để nói!

Nhưng, sòng bạc nhà họ Chu này đã từng đại diện cho vinh hiển của nhà họ Chu, nếu rơi vào tay nhà họ Tống đối thủ của mình, chắc chắn đây sẽ là nỗi nhục lớn của nhà họ Chu!

Hơn nữa, sẽ được ghi vào lịch sử thành phố Bất Dạ, lịch sử nhà họ Tống, một nỗi nhục không thể nào xóa nhòa!

“Sao nào? Lẽ nào tôi nói chuyện làm ăn với thiếu soái Hạng, có liên quan tới ông năm Chu sao?”

“Ồ! Tôi quên mất, sòng bạc Chu thị này vẫn luôn thuộc quyền quản lý của ông năm Chu, hiểu tận gốc rễ, ha ha, nhưng ông năm Chu yên tâm, sau khi nhà họ Tống mua nó về, nếu ông năm Chu bằng lòng gia nhập nhà họ Tống, việc quản lý sòng bạc này, vẫn giao cho ông năm Chu, ông thấy thế nào?”

“Hừ! Ông đừng có mơ!”

Tống Khoát vẫn không tức giận, cho dù ông năm Chu thật sự bằng lòng, ông ta cũng sẽ không dùng người nhà họ Chu, nói những lời đó, chẳng qua chỉ là để làm cho bọn họ cảm thấy không thoải mái mà thôi!

“Ông Tống, ông vẫn chưa đưa ra giá, thiếu soái Hạng cũng vẫn chưa đồng ý, sòng bạc nhà họ Chu này, hình như vẫn chưa nằm trong tay ông?”

Lời nói chế giễu vang lên, khiến sự đắc ý của Tống Khoát liền tắt lịm, lúc này ông chủ nhà họ Lý thong thả bước tới, cười như không cười nhìn ông ta: “Ông Tống, ông đừng vui mừng quá sớm, bán đấu giá, chính là ai ra giá cao người đó được, cho dù thiếu soái Hạng là khách mà ông mời đến, nhưng cho dù quan hệ có tốt đến đâu, cũng không bằng tiền, tôi nói có phải không?”

Ngay sau đó, ông ta hơi gật đầu với Hạng Tư Thành: “Thiếu soái Hạng, nhà họ Lý cũng rất hứng thú với sòng bạc, không biết, có thể bàn bạc không?”

Đối với những lợi ích trong sòng bạc nhà họ Chu, mấy lão già bọn họ đều rõ hơn ai hết, cho dù mua với cái giá cao ngất trời, thì cũng là một vụ mua bán rất có lãi, mấu chốt là, trước mắt, bây giờ núi vàng trong tay Hạng Tư Thành lại không có chút giá trị, cho nên, thông thường mà nói, cậu ta sẽ không nói thách thấu trời, như vậy, ai có thể tranh được về tay, người đó sẽ chiếm được món hời lớn!

Tống Khoát thấy ông chủ là họ Lý chọc gậy bánh xe, sắc mặt có chút không vui, có điều, cũng không để ý ông ta tiếp tục nói với Hạng Tư Thành: “Thiếu soái Hạng, nhà họ Tống đã chuẩn bị xong tiệc rượu, thời gian cũng không còn sớm nữa, như tôi thấy, chúng ta nên rời đi thôi!”

Không ngờ Hạng Tư Thành lại nói: “Không vội! Nếu ông chủ nhà họ Lý cũng có hứng thú, vậy chi bằng ra giá ngay tại đây đi, ai ra giá cao, sòng bạc nhà họ Chu, sẽ là của người đó!”

Ra giá tại chỗ?

Đám người vốn dĩ đã chuẩn bị rời đi liền dừng bước, vô cùng hứng thú muốn xem xem, sòng bạc nhà họ Chu có thể được bán ra với giá cao ngất ngưởng như nào, sòng bạc đã từng là biểu tượng của nhà họ Chu, vài lần sang tay đổi chủ, cảnh tượng náo nhiệt này, càng ngày càng thú vị rồi!

“Ra giá tại chỗ! Được! Tôi đồng ý! Nhà họ Lý đưa ra giá, năm trăm triệu!”

Ông chủ nhà họ Lý tiên phong ra giá, suy cho cùng, Hạng Tư Thành là nhà họ Tống mời đến, mặc dù không biết có quan hệ như thế nào với nhà họ Tống, nhưng cũng cần thận trọng, tiên phong ra giá, để việc này ngã ngũ, ông ta mới có khả năng tranh đoạt được!

“Năm trăm triệu? Ông chủ nhà họ Lý đang nói đùa sao?”

“Nhà họ Tống ra giá, năm tỉ!”

Tống Khoát vừa mở lời, đã nâng giá lên một con số cực cao, ông ta không quan tâm mục đích của Hạng Tư Thành làm như vậy là gì, nhưng trước mắt, sòng bạc nhà họ Chu, ông ta nhất định phải có được!

Một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Bất Dạ này, thêm vào đó đây cũng là sòng bạc lâu đời, cho dù phải bỏ ra nhiều tiền hơn nữa, cũng là vụ làm ăn cực kỳ có lãi!

Khóe miệng Hạng Tư Thành hơi nhếch lên, nhìn mọi người, giọng nói vang khắp sòng bạc: “Vậy, còn có ai đưa ra giá khác không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.