Ông Bố Thiếu Soái

Chương 454: Chương 454:  “Rất buồn cười sao?” 




Lúc này Vân Tịnh Nhã cũng đi đến bên cạnh Hạng Tư Thành, nhỏ giọng thì thầm vào tai Hạng Tư Thành: “Em có nghe qua về tập đoàn Chu Thiên, mấy năm gần đây thế lực rất lớn, có thanh thế tài chính đứng đầu cả nước, hơn nữa nghe nói tổng bộ ở nước ngoài, bất kể là thế lực hay tài chính, đều vô cùng đáng sợ!”

Trong lòng Hạng Tư Thành âm thầm tán thành, chẳng trách, thì ra là một tên cao phú soái!

“Tên kia, tôi không muốn ra tay đánh người, thức thời chút, nhanh biến đi!”

Chu Bá Quang không chút che giấu sự coi thường trong mắt, từ cách ăn mặc của Hạng Tư Thành có thể thấy, không phải là người giàu có quyền quý gì, hơn nữa, cho dù anh ta có là người giàu có quyền quý, anh ta có thể hơn mình sao?

“Chu Bá Quang! Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Nguyệt Uyển Như hét lên!

“Uyển Như!”

Giọng nói của Chu Bá Quang cũng lạnh xuống: “Em vì một người ngoài mà đối xử với anh như vậy?”

“Chu Bá Quang?! Sao anh lại đến đây!”

Theo tiếng nhìn đến, Nguyệt Uyển Khung không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa, trợn trừng mắt nhìn!

“Ôi, em vợ, cậu đến rồi!”

Chu Bá Quang phất phất tay, hai tên bảo vệ liền thả cho anh ta đi vào.

“Ở đây không hoan nghênh anh, ra ngoài!”

“Không hoan nghênh tôi?”

Chu Bá Quang cười u ám, vỗ vai Nguyệt Uyển Khung: “Cậu quên việc của cậu rồi sao?”

Sắc mặt Nguyệt Uyển Khung đột nhiên thay đổi!

Chu Bá Quang cười cười, có chút vênh váo tự đắc nhìn anh ta: “Yên tâm, tôi là anh rể cậu, việc của cậu, đương nhiên cũng là việc của tôi”.

Nguyệt Uyển Khung cả người run lên, nhưng vẫn quật cường nhìn hắn: “Anh không phải là anh rể của tôi!”

Nói xong, anh ta giơ tay chỉ: “Anh ấy mới là anh rể của tôi!”

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn đến, người anh ta chỉ đến, chính là Hạng Tư Thành!

Trên mặt Hạng Tư Thành liền hiện lên ba vạch đen, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời nói thì không được nói linh tinh đâu…

Có điều, so với anh, sắc mặt Chu Bá Quang, có thể so với đáy nồi, hắn gạt Nguyệt Uyển Khung ra, đi đến bên cạnh Hạng Tư Thành, đánh giá Hạng Tư Thành từ trên xuống dưới, tức giận cười nói: “Anh? Ha ha…”

“Rất buồn cười sao?”

Hạng Tư Thành hỏi ngược lại.

Chu Bá Quang gật đầu, không hề gì, giơ tay đánh xuống!

Bụp!

Không có âm thanh giòn giã vang lên trong tưởng tượng, ngược lại là tiếng kêu thảm thiết của Chu Bá Quang, hắn bị văng ra, nặng nề đập vào tường!

“Xin lỗi, phản ứng theo bản năng”.

Hạng Tư Thành dửng dưng, giống như làm một chuyện nhỏ không đáng nói.

“Các người còn ngây ra đó làm gì!”

“Lên cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.