Ông Bố Thiếu Soái

Chương 57: Chương 57: Sỉ nhục




Thiên Lan Các là nhà hàng có tiếng lâu năm ở Thiên Hải, đặt chỗ ở đây rất khó. Những người tới được nơi này ai ai cũng có thân phận và địa vị nhất định.

“Giám đốc Vân, sao cô lại tới một mình? Chồng cô đâu, lần trước tạm biệt, còn chưa kịp làm quen nữa”.

Thạch Diễn Tĩnh nói bằng giọng quái gở, khi nhìn Vân Tịnh Nhã, trong mắt cô ta hiện lên nỗi hận sâu sắc.

Vân Tịnh Nhã nhẹ giọng nói: “Lát nữa anh ấy sẽ tới”.

“Vậy sao? Chắc không phải là ngại không tới đấy chứ?”

“Cô nói với anh ta là không sao, cho dù anh ta là loại vô tích sự chỉ có hai bàn tay trắng, còn cần ăn bám phụ nữ, nhưng chúng tôi sẽ không xem thường anh ta”.

Sắc mặt của Vân Tịnh Nhã hơi khó coi.

Lúc này, một người đàn ông sàn sàn tuổi Thạch Diễn Tĩnh và đang ngồi bên cạnh cô ta mở miệng nói: “Tĩnh Tĩnh, sao lại em ăn nói như thế?”

“Cam tâm tình nguyện ăn bám phụ nữ thì phải dũng cảm đến mức nào đây?”

“Anh sốt sắng muốn gặp người can đảm như thế lắm rồi”.

Trong khi nói chuyện, người đàn ông ấy bày ra nét mỉa mai như thể mình cao quý lắm.

Thạch Thái ngồi ở vị trí trên cùng, ông ta nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó nói với Vân Tịnh Nhã: “Giám đốc Vân, quên giới thiệu với cô, đây là con trai tôi, Thạch Diễn Long”.

Thạch Diễn Long gật đầu với Vân Tịnh Nhã: “Giám đốc Vân, rất hân hạnh được gặp mặt cô!”

Thạch Diễn Tĩnh nói một cách cao ngạo: “Phải rồi, bây giờ anh trai tôi đang đảm nhiệm chức giám đốc trong tập đoàn Phong Long, lương một năm lên đến tiền triệu, hơn nữa tuổi tác cũng xấp xỉ anh chồng của giám đốc Vân đấy nhỉ?”

“Chậc chậc, cùng là đàn ông nhưng người với người khác nhau thật đấy”.

Sự trào phúng trắng trợn khiến sắc mặt của Vân Tịnh Nhã vô cùng khó coi. Lúc này cô mới hiểu ra bữa cơm tối nay chỉ nhằm mục đích nhục mạ bọn họ.

Két!

Cửa phòng bỗng mở ra, Hạng Tư Thành bước tới, anh nhìn quanh một lượt, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vân Tịnh Nhã: “Xin lỗi, tôi tới muộn rồi”.

“Ái chà, anh Hạng tới muộn như thế, không biết là đi bàn dự án lớn gì thế nhỉ?”

Ai cũng có thể nghe ra được sự chế giễu trong câu nói này của Thạch Diễn Tĩnh, Hạng Tư Thành thì lại gật đầu với biểu cảm hết sức bình tĩnh: “Xem nhà, bất cẩn để lỡ thời gian”.

“Xem nhà?”

Thạch Diễn Tĩnh giật mình, Thạch Diễn Long thì lại cười ha ha nói: “Thì ra là thế, khu dân nghèo của thành phố Thiên Hải cách đây mấy chục cây số, đi từ đó tới đây, mất nhiều thời gian như thế cũng là điều dễ hiểu”.

“Được rồi, mọi người có mặt cả rồi thì bưng thức ăn lên đi”.

Chỉ một lát sau, những món ăn thịnh soạn được bưng lên bàn, Thạch Diễn Tĩnh nhìn vợ chồng Hạng Tư Thành, kiêu ngạo nói: “Giám đốc Vân, thức ăn trong Thiên Lan Các nổi tiếng khắp xa gần, hôm nay cô có phúc đấy. Lát nữa phải ăn nhiều một chút nha, nếu không, không biết đến bao giờ cô mới được ăn những món ăn đắt như thế này nữa”.

“Tĩnh Tĩnh! Con ăn nói kiểu gì vậy!”

Thạch Thái giả vờ trách cứ: “Vậy lát nữa chúng ta ăn ít thôi, để giám đốc Vân gói thức ăn thừa về bỏ vào tủ lạnh, lúc muốn ăn thì có thể lấy ra ăn cho đỡ thèm”.

“Ha ha… Bố nói đúng lắm, tại con gái không biết suy nghĩ chu đáo. Hôm nay gọi nhiều món, giám đốc Vân ăn ít thôi, phần thừa có thể ăn được hơn nửa tháng đấy”.

Khuôn mặt của Vân Tịnh Nhã đỏ bừng lên, bàn tay đang cầm đũa cũng run rẩy không ngừng. Mục đích ba bố con nhà họ Thạch khi mời cô tới ăn cơm đã rõ lắm rồi, đó là sỉ nhục vợ chồng bọn họ một cách trắng trợn.

“Xin lỗi, tôi còn có việc, e rằng sẽ phải đi trước một bước”.

Ánh mắt của Thạch Thái trở nên âm trầm, ông ta gằn giọng nói: “Giám đốc Vân, cô vội vã như thế là đang chê tôi tiếp đón không chu đáo, hay là vì cô tự cho rằng mình lập được công lớn cho công ty, cho nên không thèm coi người làm phó tổng giám đốc như tôi ra gì?”

Vân Tịnh Nhã cắn môi, nếu cô đi thì chắc chắn Thạch Thái sẽ lấy chuyện này làm cớ, bêu xấu cô trong công ty, làm ảnh hưởng tới danh dự của cô. Nhưng nếu cô không đi, vậy thì bọn họ sẽ bị sỉ nhục mãi như thế, Vân Tịnh Nhã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về cô: “Vội gì chứ, phó tổng giám đốc Thạch đã nhiệt tình mời vợ chồng chúng ta, chúng ta phải nể mặt ông ấy chứ?”

“Ha ha, cậu Hạng nói không sai. Phải rồi, không biết bây giờ cậu đang làm việc ở đâu?”

Hạng Tư Thành lau miệng, thản nhiên nói: “Không nghề nghiệp”.

“Một người đàn ông sức dài vai rộng mà lại để vợ nuôi vậy sao?”

Trên mặt Thạch Diễn Tĩnh chỉ toàn sự khinh thường: “Giám đốc Vân, tôi thương hại thay cho cô đấy, cô nhìn anh trai tôi đi, là giám đốc của tập đoàn Phong Long, tuổi trẻ tài cao, được nể trọng lắm luôn. Thậm chí gia chủ của nhà họ Trương, một trong mười hào môn của tỉnh Lỗ cũng có ý gả con gái cho anh trai tôi, thanh niên tài giỏi như anh trai tôi mới đáng mặt đàn ông chứ!”

Bên dưới thế gia, hào môn là lớn nhất, tập đoàn Phong Long chính là sản nghiệp của nhà họ Trương - một trong mười hào môn ở tỉnh Lỗ.

Khóe môi của Thạch Diễn Long hơi giật giật, anh ta là giám đốc của tập đoàn Phong Long thật, nhưng mới nhậm chức ba ngày, còn chưa biết tổng giám đốc mặt ngang mũi dọc như thế nào, lấy đâu ra chuyện được nể trọng? Bảo người ta muốn gả con gái cho anh ta thì lại càng vớ vẩn hơn.

Nhưng em gái tâng bốc lên như thế, tất nhiên là anh ta không thể tự vả mặt được, bèn cười gật đầu: “Là một thằng đàn ông, nếu chút tài cán ấy mà còn không có thì đổi tên thành phế vật đi cho rồi”.

“Ha ha…”

Cả đám cười ầm lên, Thạch Thái ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Long Long, giám đốc Vân cũng coi như người một nhà, bây giờ con có địa vị rồi, chi bằng giới thiệu một công việc tốt cho chồng của giám đốc Vân đi”.

Thạch Diễn Long gật đầu: “Để con nghĩ xem nào, trong tập đoàn con đang tuyển nhân viên vệ sinh toilet, nhưng một thằng đàn ông mà đi cướp việc với các bác các chú lớn tuổi thì không ổn lắm đâu nhỉ?”

“Ừm… Tôi còn quen với mấy chủ thầu đang thiếu người bốc gạch ở công trường, nhưng mà…”, Thạch Diễn Long nhìn Hạng Tư Thành một lượt, sau đó lắc đầu: “E là cái thân thể yếu đuối này của anh không làm nổi đâu”.

“À phải rồi, tôi biết một người bạn làm ở nông trại, hay là tôi giới thiệu anh đi cho heo ăn nhé?”

Phụt!

Thạch Diễn Tĩnh cười phụt ra.

Bộp!

Vân Tịnh Nhã thực sự không thể nhịn được nữa, cô nổi giận nói: “Anh Thạch, anh hơi quá đáng rồi đó!”

Thạch Diễn Long bày ra vẻ mặt không vui: “Giám đốc Vân, tôi muốn tốt cho cô thôi mà”.

“Bây giờ cho heo ăn cũng kiếm được ba, bốn ngàn một tháng, nếu không nể mặt bố tôi thì người như chồng cô còn không xứng với công việc này ấy chứ!”

Thạch Diễn Tĩnh cố tình kêu lên: “Ơ thế á? Ngay cả cho heo ăn cũng không xứng thì đi làm gì được đây? Hay là cầm luôn một cái bát ra ngoài ăn xin đi”.

Vân Tịnh Nhã tức đến mức phát run, gần như không thể kìm nén được nữa. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên với khí thế hơn người sầm mặt nhìn mọi người, sau đó lạnh lùng nói: “Ai bảo các người ngồi ở đây?”

“Cho các người một phút, cút đi cho tôi!”

Cái gì?

Thấy người đó ngông cuồng như thế, ba bố con Thạch Thái lập tức nổi trận lôi đình.

Bọn họ tới đây là để sỉ nhục vợ chồng Vân Tịnh Nhã, sao lại để người khác phá hỏng như vậy được?

“Ông ăn nói hơi bừa bãi rồi đấy? Đây là phòng chúng tôi đã đặt trước, người cần cút ra ngoài chính là ông đấy!”

Thạch Thái nói với vẻ mặt âm trầm.

“Đúng thế, ông là cái thá gì mà dám lên giọng với chúng tôi?”

Thạch Diễn Tĩnh vênh váo quát tháo.

“Vậy sao?”

Trong mắt người đàn ông mặt đen chỉ toàn sự khinh thường. Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, quản lý của Thiên Lan Các vội vàng vào phòng: “Anh Trương, tôi xin lỗi, bởi vì chúng tôi làm việc sai sót nên đã sắp xếp nhầm phòng mà anh đã đặt trước”.

Người đàn ông mặt đen nghiêm giọng nói: “Nói nhảm ít thôi, trong vòng một phút, dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!”

“Hôm nay tôi mời khách quý tới, nếu làm lỡ thời gian, tôi sẽ đập tan cái quán ghẻ này của ông ra!”

“Vâng vâng vâng”.

Đứng trước mặt người đàn ông ấy, quản lý còn chẳng dám thở mạnh.

Sau đó, ông ta nhìn về phía đám Thạch Thái, sốt sắng nói: “Bữa cơm này miễn phí, các người ra ngoài mau lên!”

Sắc mặt của Thạch Thái lập tức trở nên khó coi, hôm nay bọn họ tới là để sỉ nhục Vân Tịnh Nhã, nếu cứ thế bị đuổi ra thì ông ta biết giấu mặt vào đâu?

“Hừ! Dựa vào đâu mà đòi bắt bọn tôi chuyển chỗ? Anh có biết anh trai tôi là ai không?”

Thạch Diễn Tĩnh vênh váo chỉ vào Thạch Diễn Long: “Anh ấy là giám đốc tập đoàn Phong Long, là nhân tài trẻ tuổi được gia chủ nhà họ Trương đích thân bổ nhiệm, các người có đắc tội nổi không?”

“Anh ta là giám đốc do gia chủ nhà họ Trương đích thân bổ nhiệm?”

Sắc mặt của quản lý nhà hàng trở nên kỳ lạ.

“Cô có biết người vừa đi ra ngoài là ai không?”

“Anh ấy chính là gia chủ Trương Thành Hổ của nhà họ Trương, nhưng tôi thấy anh ấy có quen biết gì với các người đâu?”

Cái gì?!

Vừa dứt lời, sắc mặt của người nhà họ Thạch lập tức biển đổi hẳn.

Nhất là Thạch Diễn Long, anh ta không ngờ rằng mình chỉ chém gió thôi mà nhân vật chính lại tới tận đây.

Anh ta mới nhậm chức chưa được bao lâu, nào đã được gặp Trương Thành Hổ bao giờ, huống chi là được người ta bổ nhiệm.

Hạng Tư Thành chậm rãi đặt đũa xuống, anh nhìn Thạch Diễn Long, mở miệng nói: “Anh Thạch, chẳng phải anh là nhân tài được gia chủ Trương nể trọng nhất sao? Nếu thế thì anh đi chào hỏi anh ấy đi chứ?”

“Chuyện này… Chuyện này…”

Thạch Diễn Long rơi vào thế khó xử.

Hạng Tư Thành mỉm cười, anh bỗng đứng lên: “Nếu anh không tiện thì chi bằng để tôi đi nói thay anh một câu nhỉ?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.