Khi ánh sáng mặt trời chiếu sáng trở lại trên mảnh đất này, mọi thứ, dường như được khôi phục lại sự yên bình trước đây!
Tại nhà họ Phương, khuôn mặt Phương Thành Chu đầy dữ tợn, nhìn đám người làm đang run lẩy bẩy: “Phương Hoa đâu?! Rốt cuộc cậu ta đi đâu rồi?!” Đám người làm đưa mắt nhìn nhau, một người làm tương đối bạo gan trong số đó, run cầm cập mở miệng nói: “Hành động của cậu chủ Phương từ trước đến nay luôn xuất quỷ nhập thần, hành tung của cậu ấy, những người làm như chúng tôi căn bản không thể nắm được!”
“Đám vô dụng!”
Phương Thành Chu đá văng người làm vừa nói đó ra xa, hai mắt đỏ rực lên: “Phương Hoa không ở đây, vậy lão già Phương Quyền đó đâu?” Xung quanh đều im lặng, không một ai dám hé răng nửa lời.
“Các người...”
“Anh Phương!”
Lúc này, bên cạnh Phương Thành Chu, một người đàn ông mặt đen, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn ta: “Tôi đã cùng anh ở đây lãng phí cả một buổi sáng, bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết, cậu chủ nhà tôi, rốt cuộc đang ở đâu không?!”
Trên mặt Phương Thành Chu lộ ra vẻ mặt khó coi: “Anh Nhiếp, việc này...”
“Anh cũng nhìn thấy đấy, tôi và anh đã lật tung nhà họ Phương lên, cũng không thấy bóng dáng của cậu chủ nhà anh, anh xem, hay là có nhầm lẫn gì rồi?”
“Nhầm lẫn?”
Trên mặt người đàn ông mặt đen thêm vài phần lạnh lùng: “Cậu chủ nhà tôi trước khi xuống núi, vẫn giữ liên lạc với Phương Hoa, chính Phương Hoa mời cậu ấy đến thành phố Tô Hàng, ngoài cậu ta ra, còn có thể là ai?!”
“Phương Thành Chu, đừng trách tôi nói lời khó nghe, nhưng Nhiếp Binh là cháu trai duy nhất của người đứng đầu Phù Đồ Môn, lần này lén lút xuống núi, ông ấy vốn đã tức giận lôi đình, nếu chẳng may Nhiếp Binh xảy ra chuyện gì bất trắc...”
“Hừ! Cái giá phải trả, không phải nhà họ Phương anh có thể gánh vác được đâu!”
Tống Chiến cười lớn: “Thiếu soái Hạng! Để gặp được cậu, thật là không dễ dàng!”
Hạng Tư Thành mỉm cười: “Xin ông Tống thứ lỗi, đám ruồi nhặng phiền phức bên ngoài nhiều quá, cho nên, thất lễ với ông Tống rồi”.
“Không sao không sao!”
Tống Chiến phóng khoáng khua tay, thoải mái ngồi xuống, vẻ mặt Tống Chiến nghiêm túc, vào thẳng vấn đề: “Thiếu soái Hạng, không biết đề nghị lần trước tôi đưa ra, ý thiếu soái thế nào?”
Trong mắt Hạng Tư Thành, lóe lên ánh sáng: “Ông Tống, việc ông nói, có dám chắc không có sai sót gì?”
Tống Chiến từ trong ngực, lấy ra một bức ảnh, đưa qua.