Xoẹt!
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán gã đầu trọc.
Mé, đây là xe tăng đó!
Mặc dù tao không được đi học, nhưng nòng pháo đó thì tao thừa biết!
Định nghiền cả xe tăng á? E rằng máy xúc của gã còn chưa lái tới gần thì đã bị pháo của người ta bắn tan tành rồi.
Nhận ra rằng mình đã chọc phải một nhân vật có máu mặt, gã đầu trọc hét toáng lên: “Mẹ kiếp, chúng mày tắt hết máy móc đi cho tao!”
Dứt lời, gã nhảy xuống xe, chậm rãi đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, nét bặm trợn trên mặt biến thành nụ cười nịnh bợ. Gã lấy thuốc lá hãng Cửu Ngũ Chí Tôn ra, khách khí đưa ra một điếu: “Đại ca, thằng này có mắt không tròng, không biết đại ca bảo kê vùng này, có chỗ nào mạo phạm, mong đại ca bỏ quá cho!”
Vừa rồi gã đầu trọc còn hổ báo đến thế, bây giờ lại ngoan ngoãn như một chú cừu non. Đào Thiến Thiến ở bên cạnh hừ một tiếng, cô ta hất cằm lên: “Anh ủi đi, ủi đi chứ! Vừa rồi kêu gào hăng lắm cơ mà!”
Gã đầu trọc nào dám càn rỡ nữa, chỉ biết cười làm lành: “Vâng vâng vâng, chị dâu nói đúng lắm, tôi cầm tinh con chó, cứ thích sủa bừa bãi thế đấy!”
Gã gọi mình là chị dâu như thế, khiến khuôn mặt Đào Thiến Thiến đỏ ửng lên. Cô ta nhìn lén Hạng Tư Thành, thấy anh không có phản ứng gì cả, bèn ho nhẹ hai tiếng. Thế nhưng không hề phủ nhận, khóe môi còn hơi cong lên: “Vậy anh biết phải làm gì chưa?”
“Tôi biết, tôi biết!”
“Vụ đền bù cho việc phá dỡ thôn Tiểu Hà thì sao?”
“Tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn của thành phố Vịnh, không, tăng thêm hai mươi phần trăm so với mức tiêu chuẩn!”
“Còn gì nữa?”
“Tuyệt đối sẽ tiến hành tốt công tác tư tưởng cho mỗi một người dân, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện bắt ép, nếu tôi dám làm bừa, cô cứ việc lấy đầu tôi làm bóng đá!”
Đào Thiến Thiến lườm gã một cái: “Ai thèm cái đầu ục ịch ấy của anh, trông gớm chết đi được!”
Sau đó, cô ta nói với thôn dân bên cạnh: “Chú Nhị Ngưu, chú cũng nghe thấy rồi đấy, cải cách là chuyện tốt, chúng ta cũng nên ủng hộ, vấn đề bồi thường thì chú cứ nói với anh ta đi!”
Thôn trưởng của thôn Tiểu Hà cầm chặt tay Đào Thiến Thiến, kích động nói: “Thật sự cám ơn các cháu nhiều lắm!”
“Bác sĩ Đào chữa bệnh miễn phí cho bao người dân trong thôn Tiểu Hà, cháu lại giúp mọi người giải quyết một chuyện lớn như thế, ông cháu hai người đúng là ân nhân của thôn!”
Những người dân còn lại cũng tươi cười, đua nhau nói: “Đúng thế, đúng thế! Cô Thiến Thiến giỏi giang như thế, bạn trai cũng rất lợi hại, ngay cả xe tăng cũng tìm tới được, tôi lớn chừng này rồi nhưng mới thấy xe tăng lần đầu đấy!”
“Phải đó, Thiến Thiến, đến lúc kết hôn nhất định phải nói cho chú nhé, lát nữa về nhà, chú sẽ bảo cô may cho cháu một chiếc chăn đỏ!”
Những thôn dân nhiệt tình ấy nói vậy khiến khuôn mặt của Đào Thiến Thiến đỏ đến tận mang tai. Cô ta kéo Hạng Tư Thành trốn ra khỏi cửa thôn. Trên đường về trạm y tế, cô ta chỉ cúi đầu xuống, không biết phải nói gì, nhưng người vẫn luôn im lặng nãy giờ là Hạng Tư Thành thì lại liếc nhìn một cái rồi mở miệng hỏi: “Buồn cười lắm hả?”
Vẻ mặt của Liệt Long rất quái lạ, anh ta muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến mức gân xanh trên cổ phồng lên.
Đào Thiến Thiến lườm anh một cái: “Người ta cười mà anh cũng quản, đúng là chủ nghĩa phát xít!”
Sau đó, cô ta nói với Liệt Long: “Muốn cười thì cười đi, nhịn cười không tốt đâu!”
“Không, tôi… tôi không buồn cười chút nào hết!”
Dứt lời, Liệt Long phồng miệng lên. Trời ạ, nếu anh ta dám cười thật thì Hạng Tư Thành sẽ bắt anh ta vác vật nặng chạy một trăm cây số mất.
Nhưng nghĩ tới hình ảnh thiếu soái đứng cạnh một cô gái chưa trải sự đời, trông chẳng khác nào học sinh như Đào Thiến Thiến, ôi má ơi, nhịn nào, nhất định phải nhịn!
Liệt Long véo mạnh vào đùi, không nhịn được thì sẽ tàn phế mất.
Quay lại trạm y tế, Đào Xá vẫn đang châm cứu cho những bệnh nhân còn lại. Đào Thiến Thiến hớn hở chạy tới: “Ông nội, bọn cháu…”
“Suỵt!”
Đào Xá giơ ngón tay lên với cô ta. Đào Thiến Thiến ỉu xìu ngậm miệng lại. Hạng Tư Thành không nói gì, anh quay lại chiếc ghế vừa rồi. Lại hai tiếng nữa trôi qua, sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, Đào Xá thở dài một hơi, Đào Thiến Thiến lập tức bưng nước nóng tới, sau đó bắt đầu ríu rít kể lại chuyện vừa rồi, cứ như một chiếc loa phát thanh.
Đào Xá vừa cười vừa gật đầu lắng nghe. Sau khi nói xong, Đào Thiến Thiến vẫn chưa hết hưng phấn, trong mắt mang theo sự khát khao: “Đó là trực thăng chiến đấu đó, muốn ngồi thử quá đi mất”.
Đào Xá nhìn về phía Hạng Tư Thành. Ông ta đi về phía anh, Hạng Tư Thành vội vàng đứng lên, thân phận của Đào Xá xứng đáng nhận được sự tôn kính của người làm thiếu soái như anh.
“Chàng trai, cậu có chuyện gì cần ông già này giúp đỡ à?”
Từ lời kể của Đào Thiến Thiến, Đào Xá cũng biết thân phận của Hạng Tư Thành không tầm thường, nhưng giọng nói của ông ta không hề thay đổi vì điều đó, chỉ hỏi anh như hỏi một người bình thường.
Hạng Tư Thành kể lại chứng bệnh của Vân Yên Nhi, khi anh nói mình từng sử dụng ba kim đầu trong Quỷ Môn Cửu Châm, ánh mắt của Đào Xá hơi sáng lên.
“Trước kia tôi đã từng gặp loại bệnh mà cậu nói tới rồi, đó là một loại độc lạ, không dùng Quỷ Môn Cửu Châm thì không thể chữa được”.
“Cậu mới dùng ba kim đầu tiên nên chỉ có thể giữ cho mạch đập của cô bé ổn định, không chữa trị được tận gốc, hơn nữa chu kỳ còn ngắn, nhiều nhất ba ngày nữa là sẽ tái phát”.
Hạng Tư Thành lập tức sốt ruột, anh vội vàng nói: “Thầy Đào, vậy xin thầy hãy mau chóng đi cứu con gái tôi, bất kể thầy đưa ra yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đồng ý với thầy”.
Nghe thấy Hạng Tư Thành đã có con gái, nơi đáy mắt của Đào Thiến Thiến hiện lên sự hụt hẫng mà người khác khó có thể phát hiện ra.
“Yên tâm đi, bất luận là người có chức có quyền hay là dân chúng bình thường thì cũng đều là bệnh nhân của tôi”.
“Tôi sẽ tới đó trước, giữ cho bệnh tình của con gái cậu ổn định, nhưng muốn chữa khỏi hẳn thì chỉ Quỷ Môn Cửu Châm thôi vẫn chưa đủ”.
“Thầy còn cần gì nữa, tôi nhất định sẽ tìm được!”
“Sen Tuyết chín cánh mọc trên đỉnh núi Thiên Sơn!”
“Dùng Sen Tuyết làm thuốc, phối hợp với Quỷ Môn Cửu Châm, tôi đảm bảo sẽ chữa khỏi tận gốc, tuyệt đối không tái phát”.
Sắc mặt của Hạng Tư Thành hơi trầm xuống. Vốn Sen Tuyết trên Thiên Sơn đã là báu vật hiếm có rồi, Sen Tuyết chín cánh thì chẳng khác nào quý tộc của loài Sen Tuyết, thậm chí cả đời cũng khó tìm được một cây. Nhưng vì con gái của mình, bất luận phải đánh đổi điều gì, anh cũng phải tìm ra bằng được.
“Cậu chỉ có nửa tháng thôi, nếu trong nửa tháng không tìm được Sen Tuyết chín cánh, cho dù con gái cậu tỉnh lại thì tôi cũng không dám chắc là có thể thanh tẩy sạch sẽ độc tố trong người cô bé”.
“Thầy yên tâm, tôi sẽ dùng đủ mọi cách để tìm được Sen Tuyết chín cánh trong vòng nửa tháng!”
“Được, tôi sẽ bảo Thiến Thiến đi cùng cậu. Từ nhỏ con bé đã sống với tôi, hiểu biết tri thức về dược lý, Sen Tuyết chín cánh có giá trị cao, chắc chắn sẽ có hàng giả, có con bé thì sẽ giúp cậu phân biệt được thật giả!”
“Vậy thì làm phiền cô Thiến Thiến”.
Hạng Tư Thành gật đầu với Đào Thiến Thiến.
“Tiếp theo nên nói tới chi phí khám bệnh rồi nhỉ?”
“Ông nội!”
Đào Thiến Thiến ngạc nhiên nhìn Đào Xá. Cô ta là người hiểu rõ tính cách của ông nội nhất, chỉ cần là người tốt với người nghèo, ông ta chưa bao giờ lấy tiền khám bệnh, vừa rồi Hạng Tư Thành đã giúp người dân trong thôn Tiểu Hà giải quyết một rắc rối lớn như thế, gián tiếp cứu mạng người trong thôn, có thể nói là một người cực kỳ tốt bụng, sao tự nhiên ông nội lại nhắc tới chi phí khám bệnh?
Hạng Tư Thành thì lại nghiêm túc gật đầu, bác sĩ cũng cần phải duy trì cuộc sống, thanh toán chi phí chữa bệnh là chuyện bình thường.
“Cần bao nhiêu tiền khám bệnh, xin thầy cứ việc mở miệng!”
Nhưng Đào Xá lại cười lắc đầu: “Tôi không cần tiền, chỉ cần cậu giúp tôi một chuyện là được”.
Hạng Tư Thành nghi hoặc nói: “Mời thầy nói!”
Trong mắt Đào Xá hiện lên sự lo lắng: “Người dân trong thôn Tiểu Hà đã uống nước ô nhiệm mới bị mắc chứng cường giáp tập thể. Bình thường bọn họ chỉ dùng nước giếng, chứng tỏ là phải có đầu nguồn, nhưng nơi đầu nguồn ấy đang bị ô nhiễm nghiêm trọng”.
“Tôi muốn nhờ cậu tìm ra đầu nguồn ấy, nếu không, nguồn nước bị ô nhiễm ngày càng nhiều thì mức độ thẩm thấu cũng ngày càng cao, đến lúc ấy, dân chúng bình thường sẽ gặp nạn mất”.
Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ rồi cúi người thật thấp với Đào Xá: “Tài giỏi mà không quên y đức, mặc dù thầy đã quy về ở ẩn, nhưng vẫn xứng là bậc nhân tài có một không hai!”
“Hạng Tư Thành xin được cúi đầu để chúc mừng Hoa Hạ chúng ta, có một lương y như thầy là chuyện may mắn của đất nước!”
- ---------------------------