Ông Bố Thiếu Soái

Chương 260: Chương 260: Tao cho mày đập, mày dám đập không?






Triệu Thông nhìn qua cửa sổ, chỉ vào hoa hồng dưới tầng, khi anh ta đang định nói ra tình yêu sâu sắc, liền thay đổi sắc mặt, lời nói cũng bị nghẹn trong cổ họng.

Chín trăm chín mươi chín bông hồng hết lòng chuẩn bị, toàn bộ biến thành một đống bùn, dùng chân chà đạp hung hãn, cánh hoa nát rơi xuống đất.

“Hoa hồng của tôi!”

Triệu Thông gầm lên một tiếng, mặt tái xanh.

Anh ta định dùng những bông hồng này để tỏ tình với Hồ Mị Nhi, bây giờ hoa hồng đều nát rồi, còn tỏ tình thế nào?

“Cậu chủ Triệu, anh định cho tôi xem vẻ đẹp điêu tàn là thế nào sao?”

Khuôn mặt Hồ Mị Nhi hiện lên vẻ kỳ quái, buồn cười nhìn Triệu Thông.

“Là ai? Rốt cục là ai dẫm nát hoa hồng của tôi! Tôi phải đánh gãy chân của hắn!”

Vẻ mặt Triệu Thông hung dữ, giọng điệu mang theo sát khí lạnh lùng.

“Cô Hồ, xin lỗi, tôi có chút chuyện nhỏ cần xử lý!”

Sắc mặt Triệu Thông tái xanh, chào Hồ Mị Nhi một tiếng, liền đi xuống dưới tầng.

Anh ta muốn xem xem, là tên nào dám dẫm nát hoa hồng của anh ta, anh ta nhất định phải cho người đó biết, đắc tội với mình thì phải trả giá bằng máu.

Hồ Mị Nhi hơi cúi đầu xuống, ánh mắt dưới tầng đang nhìn thẳng vào mắt cô ta, cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Hồ Mị Nhi nhếch mép cười, cậu trai tơ này, đã nhập vai diễn nhanh như vậy rồi sao?

Nhưng, tôi thích!

Triệu Thông này, chẳng qua chỉ là món khai vị nhỏ, nếu đến anh ta mà Hạng Tư Thành không giải quyết được, thì làm sao đối phó được với Phương Hoa mà ngay cả cô ta cũng phải kiêng sợ đây?

Cậu trai tơ, cậu phải cố lên đấy!

Dưới tầng, Triệu Thông như dã thú nổi điên, ánh mắt hung hãn đảo nhìn xung quanh, giọng nói gằn xuống mang theo sự lạnh lùng vang lên: “Là ai, dám dẫm nát hoa hồng của tao?”

“Cậu chủ Triệu, là anh ta!”

“Tôi tận mắt nhìn thấy, là anh ta dẫm nát hoa hồng của cậu chủ!”

Một người phụ nữ liền nịnh bợ đi lên, đưa di động ra cho Triệu Thông như muốn lập công: “Cậu xem, đây là hình ảnh mà tôi mới quay lại, từ đầu đến cuối, quay rất rõ ràng!”

Triệu Thông xem xong, hơi ngẩng ánh mắt lên, mang theo vẻ lạnh lùng vô tận, nhìn sang Hạng Tư Thành ở chỗ không xa.

Sau đó, anh ta bước lớn qua, ba bước là tới, mang theo sự tức giận vô bờ, lạnh lùng hỏi: “Hoa hồng, đều là do mày dẫm nát?”

“Đúng thế!”

Anh thừa nhận không hề do dự.

Triệu Thông liền sửng sốt, tức đến mức bật cười: “Nhóc con, mày giỏi lắm, hy vọng chốc nữa khi tao đánh gãy chân của mày, mày vẫn có thể có bản lĩnh như vậy!”

Nói xong, anh ta vỗ tay, sau đó một đám vệ sĩ liền xông đến, anh ta nhận lấy một ống thép mà một người trong đó đưa cho, vẻ mặt hung dữ: “Chốc nữa, đừng nhát gan quỳ xuống gọi cha đấy!”

Hạng Tư Thành hơi nheo mắt: “Mày chắc chắn muốn đánh gãy chân của tao chứ?”

“Hôm nay cho dù ông trời đến đây thì cũng không bảo vệ được mày!”

“Vậy sao?”

Hạng Tư Thành không hề sợ hãi, rung một bên chân, từ từ lên tiếng nói: “Tao cho mày đập, mày dám đập không?”

“Ha ha…”

“Mẹ kiếp! Hôm nay đúng là xui xẻo, vốn nghĩ rằng gặp phải một tên ngớ ngẩn, nửa ngày mới biết là một kẻ điên!”

“Ở thành phố Tô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.