Ngô Khả Tân trầm mặt xuống, Ngô Quảng Tây thì tức đến mức run rẩy, chỉ vào Chu Bân và nói: “Dù gì cậu cũng là người có tiếng tăm, sao lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ như thế?!”
“Bố à, rõ ràng hắn đang hãm hại chúng ta!”
Chu Bân bỗng thay đổi sắc mặt: “Vớ vẩn!”
“Các người là cái thá gì mà cậu đây phải hãm hại?”
“Hắc Sơn, vả miệng cho tôi!”
“Khoan đã!”
Ngô Khả Tân giơ tay lên, ông ta hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn Chu Bân mang theo sự tang thương.
Đây là hãm hại sao?
Đúng thế!
Hơn nữa còn là thủ đoạn hãm hại vụng về đến mức không thể vụng về hơn được nữa.
Nhưng ông ta có thể làm gì được đây?
Đi ra ngoài nói với người ta rằng cậu chủ nhà họ Chu ở thủ đô hãm hại ông ta?
Liệu ai sẽ tin, và ai dám tin?!
E rằng ông ta vừa nói vậy thì nhà họ Chu sẽ lập tức lấy cớ là ông ta bêu rếu danh dự của nhà họ Chu, sau đó diệt trừ nhà họ Ngô.
Mặc dù gia tộc Ngô Thị rất lớn, nhưng trong mắt những quý tộc ở thủ đô, bọn họ vẫn chỉ là loài giun dế.
“Cậu Chu, cậu báo giá đi, tôi sẽ đền bức tranh này!”
“Ông đền?”
Chu Bân cười: “Ông trông tôi có giống người thiếu tiền không?” . Kiếm Hiệp Hay
“Tác phẩm còn sót lại của họa thánh Tề Quảng Lăng, trên đời chỉ có mười một bức, mỗi bức đều là độc nhất vô nhị. Đối với tôi, bức tranh “Mãnh Hổ Gầm Thét” này không thể quy thành tiền được!”
“Vậy cậu Chu định làm thế nào?”
Ngô Khả Tân trầm giọng nói.
“Ha ha, đơn giản thôi”.
“Tôi có lòng tốt mang tác phẩm xuất sắc của họa thánh tới cho gia chủ Ngô thưởng thức, không ngờ lại bị ông làm hỏng, nhưng chuyện đã lỡ rồi, cho dù tôi có tiếc đến mấy thì cũng không thể sửa được bức tranh yêu thích này”.
“Nếu thế thì lấy vườn thuốc của nhà họ Ngô ra đền đi!”
Vòng vo tam quốc mãi, đến cuối cùng Chu Bân vẫn lòi mặt chuột ra.
Khuôn mặt của Ngô Khả Tân vô cùng ngưng trọng: “Nếu tôi nói không thì sao?”
Chu Bân cười lạnh: “Tôi là người hiểu biết lý lẽ, ông làm hỏng tranh của tôi, một là đền một bức giống hệt như thế, hai là lấy thứ mà tôi thích ra đổi”.
“Rõ ràng là ông làm hỏng đồ của tôi mà còn muốn trao đổi điều kiện với tôi, ha ha, gia chủ Ngô, ông cảm thấy ông có xứng không?”
Sắc mặt của Ngô Khả Tân tái nhợt đi, đúng thế, ông ta có tư cách gì để trao đổi điều kiện với nhà họ Chu?
Nghĩ vậy, trên mặt ông ta hiện lên nét buồn bã. Nếu chỉ có một mình ông ta, cho dù đánh đổi tính mạng thì ông ta cũng phải giữ bằng được mộ tổ nhà mình. Nhưng trong nhà họ Ngô còn có mấy trăm người nữa, ông ta có thể tưởng tượng ra được, nếu ông ta từ chối thì chắc chắn nhà họ Chu sẽ trả thù, khi ấy mấy trăm người nhà họ Ngô đều sẽ gặp rắc rối!
“Bố à, bố đừng đồng ý với cậu ta, đó là mộ tổ nhà chúng ta đấy!”
“Đúng thế, gia chủ, không thể đồng ý được đâu!”
“Làm hỏng một bức tranh của cậu, cùng lắm thì tôi đền cho cậu một cái mạng là được!”
Chu Bân cười nhạo, nhìn người vừa lên tiếng rồi nói với vẻ khinh miệt: “Mạng của ông?”
“Trong mắt cậu đây, mạng của ông còn không bằng giấy bọc khung tranh của tôi nữa!”
“Cậu…”
“Đủ rồi!”
Ngô Khả Tân nghiêm giọng quát lên. Sau đó, ông ta như già đi mười mấy tuổi, than thở một tiếng: “Được, tôi đồng…”
“Gia chủ Ngô, cho tôi xem bức tranh này có được không?”
Đột nhiên, Hạng Tư Thành mở miệng nói.
Ngô Khả Tân ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cười khổ nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu cần gì phải nhúng tay vào?”
Hạng Tư Thành chỉ cười rồi bước tới cạnh bức tranh. Anh tùy ý nhìn lướt qua, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng. Hai tay anh cầm lấy trục tranh, xoẹt một tiếng, bức tranh bị xé thành hai nửa.
Hành động đột ngột ấy khiến mọi người ngây ra như phỗng, Chu Bân thì sửng sốt nhìn bức tranh rách đôi, ngây ra mất một lúc.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới hoàn hồn lại, lập tức quát ầm lên: “Mày dám xé tranh của tao?!”
“Mặc dù tao không muốn gây thù chuốc oán, nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt được!”
“Tao cóc cần biết mày là ai, trước mặt nhà họ Chu, mày chỉ là một con kiến hôi mà thôi!”
“Đừng tưởng tranh bị xé rách rồi thì cậu đây sẽ hết cách với các người”.
“Bức tranh này bị rách ở nhà họ Ngô, các người phải cho tôi một lời giải thích”.
Hạng Tư Thành nở nụ cười, anh hờ hững nhìn Chu Bân, trào phúng noi: “Anh Chu, anh luôn mồm đòi một lời giải thích, nhưng anh mang bức tranh giả tới đây mà đòi giải thích cái gì?”
Chu Bân tức quá hóa cười: “Ý mày là tao lấy tranh giả ra lòe người?”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Tôi cảm thấy đúng là như thế”.
“Ha ha…”
Chu Bân ngửa mặt cười to: “Tao đường đường là cậu chủ nhà họ Chu, chỉ vì một mảnh vườn mà phải lấy tranh giả ra lòe người sao?”
“Mày nói như thế không phải là sỉ nhục tao, mà là sỉ nhục huyết thống cao quý của nhà họ Chu!”
“Mày nói đây là tranh giả, có chứng cứ gì hả?”
Hạng Tư Thành mỉm cười: “Đương nhiên là có, nếu không có chứng cứ thì sao tôi lại nói lung tung cho được?”
“Được!”
Chu Bân cắn răng: “Nếu mày chứng minh được đây là tranh giả, tao sẽ ăn nó trước mặt mọi người. Nếu không chứng minh được…”
Trong mắt Chu Bân hiện lên sát khí nồng đậm: “Tao muốn lấy mạng mày!”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Cứ quyết định như thế đi!”
“Không được!”
Ngô Khả Tân cả kinh, vội vàng ngăn cản Hạng Tư Thành, đồng thời nói nhỏ vào tai anh: “Cậu đừng đánh cược với hắn, tôi đã nghiên cứu hội họa mười mấy năm rồi, bức tranh ấy đúng là tác phẩm của họa thánh Tề Quảng Lăng!”
Hạng Tư Thành ra hiệu cho ông ta yên tâm: “Gia chủ Ngô cứ yên tâm, tôi nói nó là giả thì nó chính là giả!”
Chu Bân cười lạnh một tiếng: “Mày dựa vào đâu mà nói thế?”
“Dựa vào việc tác phẩm thật sự nằm ở chỗ tôi!”
Chu Bân vừa dứt lời, một giọng nói già nua vọng tới từ ngoài cửa. Mọi người nhìn sang, một người rảo bước vào nhà họ Ngô.
Trông người đó tầm tuổi Ngô Khả Tân, nhưng trông vẫn rất nhanh nhẹn. Chu Bân khẽ cau mày: “Ông là ai?”
Ông lão ấy chẳng để ý tới hắn ta, mà nói với Ngô Khả Tân: “Gia chủ Ngô, xin hãy cho tôi mượn văn phòng tứ bảo!”
Thấy ông lão ấy phớt lờ Chu Bân, Hắc Sơn nổi giận, đang định xông lên thì Chu Bân lại ngăn cản. Hắn ta trầm mặt nói: “Tôi cũng muốn xem thử lão già đó có thể bày ra được trò gì!”
- ---------------------------