Ông Bố Thiếu Soái

Chương 292: Chương 292: Tự tin cùng kiêu ngạo




Trước cái quỳ lạy của Tần Tam Thủy người đáng tuổi ông nội cô ta, ngược lại sắc mặt Trương Mi càng u ám, mở miệng nói: “Đã là đệ tử ngoại môn, lẽ nào không biết quy định của tổ tiên nhà họ Trương?”

Mồ hôi lạnh của Tần Tam Thủy liền chảy xuống: “Lão…lão…”

Thế gia Trọng Cảnh, ở bên ngoài hành nghề chữa bệnh, dùng tấm lòng nhân ái, chữa bệnh cho mọi người, mặc dù Tần Tam thủy chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng những gì học được đều là từ thế gia Trọng Cảnh, phải tuân thủ quy định của thế gia Trọng Cảnh!

Nhưng ông ta hám lợi đen lòng, Hồ Khởi Vinh có nguy cơ bị mất mạng, ông ta có thể cứu nhưng lại không cứu, chỉ riêng việc này, đã phạm phải điều cấm kị của thế gia Trọng Cảnh!

Người không nhân đức, không xứng làm nghề y!

“Không cần giải thích nữa, quy định chính là quy định”

“Kể từ hôm nay, y thuật mà ông đã học được, không được phép dùng đến nữa, nếu dám dùng đến…”, trong đáy mắt Trương Mi, hiện lên tia lạnh lùng: “Hậu quả, ông biết rồi đó!”

Tần Tam Thủy mở miệng muốn cầu xin, nhưng cuối cùng yếu ớt cúi thấp đầu, trong nháy mắt, dường như già đi vài tuổi, ông ta giống như tượng gỗ đứng dậy, cúi đầu, không nói một lời đi ra ngoài cửa, người biết rõ thế gia Trọng Cảnh như ông ta, không dám có bất kỳ phản kháng nào!

Lương Quốc Đống nhìn ông ta bỗng nhiên biến thành bộ dạng như vậy, vội vàng giữ ông ta lại: “Ông Tần! Ông Tần ông làm sao vậy?”

Tần Tam Thủy không nghe thấy gì, hồn bay phách lạc biến mất khỏi phòng bệnh.

“Mẹ nó! Tưởng còn có chút tác dụng, không ngờ cũng là một tên vô dụng!”

Lương Quốc Đống hung dữ giậm chân, sau đó ánh mắt hung dữ nhìn đến Trương Mi và Hạng Tư Thành, mặc dù ông ta không hiểu y thuật, nhưng cũng không ngốc, nhìn tình trạng bây giờ của Hồ Khởi Vinh, cộng thêm phản ứng của ông Tần, Hồ Khởi Vinh, e rằng sẽ không chết!

Mọi kế hoạch đều thất bại, trên mặt Lương Quốc Đống hiện lên vẻ phẫn nộ, ông ta hừ lạnh một tiếng, ghi nhớ kĩ Trương Mi và Hạng Tư Thành trong lòng, giống như uy hiếp chỉ vào hai người họ, sau đó lộ ra nụ cười lạnh lùng, quay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, một âm thanh, vang lên sau lưng: “Đợi một chút!”

Lương Quốc Đống dừng bước chân, quay người lại, nhìn Hạng Tư Thành đang nói, nghiêng đầu: “Thằng nhãi, mày đang nói với tao sao?”

Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Ông chủ Lương, hình như ông vẫn còn có việc, chưa làm xong?”

Sắc mặt Lương Quốc Đống khẽ thay đổi, ánh mắt trầm xuống, thằng nhãi này, không phải muốn nhắc đến lời ông ta đã nói trước đó chứ?

Thằng này thật sự có cái gan đó sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt hiện lên uy hiếp, không chút che giấu nhìn lên người Hạng Tư Thành, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, nghe lời tao, có một số việc, không nên quá để ý!”

Khóe miệng Hạng Tư Thành khẽ nhếch lên, nhìn đến ánh mắt của ông ta, không chút nể nang: “Vậy thật xin lỗi, có một số việc, tôi lại thích để ý!”

Hai người nhìn nhau, sau vài giây, Lương Quốc Đống đột nhiên bật cười ha ha, trên mặt mang theo mỉa mai: “Để ý thì sao? Lời tao tự nói thì có thể như nào?”

“Cũng không xem xem mày là cái thứ gì, cho dù tao nói một đằng làm một nẻo, mày có thể làm gì được tao?”

Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Không sai, tôi chính xác không thể làm gì được ông, nhưng tôi cảm thấy thứ này, nhất định sẽ khiến không ít người hứng thú!”

Nói xong anh liền lấy điện thoại ra, giơ đến trước mặt Lương Quốc Đống, ấn vào nút phát!

Sắc mặt Lương Quốc Đống, tối sầm lại, thằng khốn lòng dạ đen tối, vậy mà dám lén lút, ghi âm lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa mình và nó!

Kế sách này, khiến Lương Quốc Đống hoàn toàn rơi vào thế bị động!

Với thế lực của ông ta, đừng nói đến Hạng Tư Thành, cho dù là Hồ Khởi Vinh muốn động đến ông ta, cũng phải tốn rất nhiều công sức, nhưng đoạn ghi âm chết tiệt trong tay Hạng Tư Thành đó, một khi truyền ra ngoài, ông ta nhất định sẽ trở thành trò cười, phản ứng dây chuyền trong đó, không chỉ đơn giản là mất mặt, mà còn ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn, sợ rằng sẽ bị giảm đáng kể, đây mới là việc, mà Lương Quốc Đống sợ nhất!

“Thằng nhãi, mày đúng là có gan! Nhưng, có một vài thứ, không phải ai, đều có thể động đến được!”

Trong giới kinh doanh Lương Quốc Đống nổi tiếng là người ngoan độc, đối mặt với sự uy hiếp của ông ta, Hồ Mị Nhi đương nhiên cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, hừ lạnh một tiếng, đứng lên: “Ông chủ Lương, hãy chú ý đến lời nói của ông!”

Ánh mắt Lương Quốc Đống sáng rực, trong mắt lạnh lùng: “Cô Hồ, lẽ nào vì một thằng nghèo kiết xác, mà lật mặt với Lương Quốc Đống tôi?”

Hồ Mị Nhi không hề sợ hãi, lạnh lùng đáp lại: “Vậy ông có thể thử xem!”

“Ha ha…”

Lương Quốc Đống bỗng nhiên cười to: “Được! Được lắm!”

“Nếu là trước đây, tôi sẽ nhịn vài phần, ai bảo tôi không bằng người ta, nhưng bây giờ, hừ, vị trí giàu có nhất thành phố Tô Hàng của nhà họ Hồ cô, cũng nên đổi cho người khác rồi!”

“Chúng ta cùng chờ xem!”

“Đợi một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.