Ông Bố Thiếu Soái

Chương 473: Chương 473: Xóa sạch vết sẹo trên người chị ấy




Cô hơi cạn lời nhìn hai người, bây giờ đúng là họ coi cô không tồn tại sao?

Vân Tịnh Nhã vội lùi lại ngồi xuống ghế, bây giờ cô mới nhớ ra ở đây còn có người khác, cô cũng không quan tâm gây rắc rối gì, hành vi vừa nãy của mình có vẻ giống như dụ dỗ thiếu niên đơn thuần vậy.

Hạng Tư Thành như được đại xá, nhưng cũng cảm thấy hơi tiếc, thấy Vân Tịnh Nhã ngồi xuống, trong lòng anh hơi hối hận, vừa nãy là cô đích thân yêu cầu, kể cả sờ cũng có đầy đủ lý do, nhưng một chút do dự đã bỏ lỡ cơ hội này.

Anh quyết định, sau này nếu có cơ hội nhất định phải bù lại, dù sao, đây là cơ hội lớn đề thúc đẩy vợ chồng hòa hợp!

Vân Tịnh Nhã bực bội trừng mắt nhìn cô ta, sau đó lên tiếng nói: “Được rồi, không nói việc này nữa, bây giờ Nguyệt Uyển Như còn có một vấn đề cần anh giúp”.

Trước đây cô và Nguyệt Uyển Như còn là tình địch ghét nhau, nhưng sau khi trải qua một số chuyện sau này, cô cảm thấy thực ra con người này cũng rất tốt, quan trọng hơn là cô ta đã cứu Hạng Tư Thành một mạng, chỉ dựa vào điều này, đã đủ để cô tận tâm chăm sóc.

“Chuyện gì?”

Hạng Tư Thành nghi ngờ.

Khuôn mặt Nguyệt Uyển Như lúc này có chút đỏ, Vân Tịnh Nhã nói: “Ừm, mặc dù tính mạng của chị ấy đã không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng bởi vì trúng đạn, trên người chị ấy sẽ để lại sẹo”.

Hạng Tư Thành khó hiểu: “Vết sẹo đó ở trên người, mặc quần áo lên sẽ không nhìn thấy nữa không phải sao?”

Anh từ nhỏ đến lớn, bị thương không biết bao nhiêu lần, có vài lần còn nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy trên người cũng có sẹo, nhưng anh luôn coi đây là niềm tự hào của đàn ông.

Hai người phụ nữ nghe thấy, đều khinh thường nhìn anh.

Đúng là người đàn ông không hiểu phong tình, đàn ông và phụ nữ giống nhau sao? Đối với phụ nữ mà nói, làm da trắng sáng mịn màng mới là đẹp nhất, chỉ cần có một chút tì vết thôi, tối đó có thể không ngủ được.

“Có nói anh cũng không hiểu được, dù sao chị ấy cũng vì anh mà bị thương, cho nên anh phải có trách nhiệm, xóa sạch vết sẹo trên người chị ấy”. Vân Tịnh Nhã cũng không giải thích nhiều.

Nguyệt Uyển Như đỏ mặt không nói gì, dù sao vị trí vết thương cũng có chút đặc biệt, sau này nếu thật sự muốn điều trị, chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng.

Có điều ngoài ngượng ngùng ra, trong lòng cô ấy cũng có chút kích động.

“Được thôi, việc này cũng không khó khăn gì, nhưng anh phải điều chế thuốc, vì vậy cần chút thời gian”. Hạng Tư Thành suy nghĩ nhưng cũng không từ chối, đối với người đã cứu mạng anh, nhất định phải đáp ứng tất cả mọi yêu cầu.

Việc này sau khi được quyết định xong, trong phòng bệnh liền rơi vào yên tĩnh.

Một lúc sau, Nguyệt Uyển Khung từ ngoài cửa bước vào, anh ta phát hiện bên trong không có động tĩnh, sau khi biết là an toàn mới xuất hiện.

Trải qua việc vừa rồi, bây giờ sẽ không có ai đi tìm anh ta gây phiền phức nữa.

“Anh rể…”, Nguyệt Uyển Khung vừa nói ra hai chữ đó, anh ta liền cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ, vội vàng nói: “Bây giờ hai chị đều là chị của em, cho nên gọi anh rể hẳn là không có vấn đề gì phải không?”

Vân Tịnh Nhã nghe thấy, đồng ý gật đầu một cái, cũng không phủ nhận.

Hạng Tư Thành bất lực, nhưng bây giờ dưới tình huống này chắc chắn không có cách nào sửa lại được, không quan tâm nữa, muốn gọi thế nào cũng được, suy cho cùng vẫn là anh được lợi, không cần phải biểu hiện giống như cô gái nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.