Động tác đổ rượu của ma men hơi khựng lại, sau đó anh ta uống ực một ngụm lớn, nở nụ cười chát chúa: “Thế này? Thế này không tốt sao?”
“Uống say rồi thì sẽ chẳng nghĩ tới điều gì nữa, tiếc là anh có uống thế nào cũng không say...”
“Anh ba, anh không nên biến thành như thế này, nếu anh hai nhìn thấy...”
“Đừng nhắc tới anh hai!”
Ma men bỗng ngắt lời Hạng Tư Thành, lần đầu tiên giọng nói của anh ta rõ ràng đến thế: “Năm đó, anh mới là người phải chết mới đúng!”
“Nếu không vì thằng bất tài vô dụng như anh, làm sao anh hai lại chết cơ chứ!”
Đôi mắt của kẻ sát nhân khiến người đời sợ hãi này tuôn ra hai hàng nước mắt: “Những năm qua, anh đã lần đến khắp mọi miền thế giới, tìm và giết vô số người, nhưng mãi mà không tìm thấy lũ khốn ấy!”
Tiếng nói bỗng im bặt đi, sau đó đôi mắt anh ta bỗng đỏ ngầu: “Chỉ cần chưa tìm thấy thì anh vẫn sẽ tiếp tục giết, cho dù rơi vào địa ngục không lối thoát thì anh cũng sẵn lòng!”
“Bọn chúng được mệnh danh là vương giả bóng đêm, vậy thì anh sẽ xé toang cái bóng đêm vô biên ấy, tạo ra một bầu trời!”
Trái tim Hạng Tư Thành bỗng quặn đau. Năm đó, năm anh em bọn họ vào sinh ra tử, trong một lần thi hành nhiệm vụ, một thế lực bí ẩn bỗng xuất hiện. Vì đánh yểm hộ cho đám anh em của mình, anh hai đã chết thảm ở đó. Từ đó về sau, bốn người còn lại tách ra mỗi người một ngả, sống cuộc sống của riêng mình.
Anh cả làm thương nhân, anh ba làm sát thủ, nhưng Hạng Tư Thành biết, tất cả những gì bọn họ làm đều là vì một mục tiêu.
Chỉ cần đạt tới đỉnh cao trong ngành nghề của mình thì sẽ được tiếp xúc với nhiều thế lực hơn, một ngày nào đó, bọn họ sẽ tìm ra thế lực bí ẩn kia, báo thù cho anh hai.
Dòng suy nghĩ khép lại, Hạng Tư Thành lại phát hiện ra ma men đã đứng lên, chao đảo bước về phía xa xa. Hạng Tư Thành vội vàng hô lên: “Anh ba, anh đi đâu vậy?”
Ma men chẳng hề quay đầu lại: “Anh chỉ là một kẻ nát rượu, lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường, cậu đi đi!”
Nhìn theo bóng lưng của anh ta, vẻ mặt của Hạng Tư Thành vô cùng phức tạp. Cuối cùng anh thở dài một hơi rồi xoay người rời khỏi đó.
Anh đi được một lát, ma men lại quay trở về. Khi nhìn theo hướng mà anh vừa đi, cặp mắt anh ta tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Ma men nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đám anh em của anh chỉ còn lại nhiêu đó thôi...”
“Tư Thành, anh hai đã đi rồi, cho dù phải hi sinh tính mạng thì anh ba cũng quyết không để cậu bị thương dù chỉ một chút!”
Hạng Tư Thành trở về nhà ông Tần trong tâm trạng lo lắng không yên. Vân Tịnh Nhã rất tinh tế, cô không hỏi gì cả, cả đêm trôi qua trong êm đềm. Sáng sớm hơm sau, Vân Yên Nhi đòi tới khu vui chơi.
Trên mặt Hạng Tư Thành hiện lên nụ cười, anh gạt sạch những chuyện phiền lòng sang một bên, cả gia đình tới khu vui chơi nổi tiếng nhất ở thủ đô - Hoan Nhạc Cốc.
Lần đầu tiên được tới khu vui chơi, Vân Yên Nhi chơi đùa vui vẻ như một chú chim én.
Cô bé hòa mình vào với các bạn nhỏ, vui không tả xiết, khiến người mới trải qua nỗi buồn chia ly ngày hôm qua như Hạng Tư Thành cũng tươi cười hẳn lên.
Bọn họ chơi cả một buổi sáng, lúc gần đến trưa mới đi tìm khu nghỉ ngơi, định nghỉ ngơi một lát rồi sẽ tìm chỗ ăn cơm.
Ba người ngồi chung một bàn, Hạng Tư Thành vừa chơi với Vân Yên Nhi vừa xem những màn trình diễn của các nhân vật hoạt hình ở xung quanh.
Tuy rằng Vân Yên Nhi đang ngồi trong lòng Hạng Tư Thành, nhưng cô bé vẫn muốn chạy đi chơi. Anh yêu chiều vuốt tóc cô bé, sau đó bỗng than thở một câu: “Haizz... Em xem, Yên Nhi nhà chúng ta còn nhỏ mà đã xinh đẹp đáng yêu như thế này, lớn lên thì khỏi phải bàn, không biết đến lúc đó sẽ hời cho thằng nhóc nào nữa, anh nghĩ thôi đã thấy luyến tiếc rồi“.
Vân Tịnh Nhã phì cười: “Sao thế? Chẳng lẽ anh định giữ Yên Nhi ở bên cạnh mình mãi hả?”
Hạng Tư Thành cười nói: “Anh muốn lắm chứ, nhưng con gái lớn chẳng giữ được đâu, kiểu gì cũng phải gả cho người ta. Nhưng anh vẫn phải coi chừng thật kỹ, nếu dám làm Yên Nhi chịu ấm ức, anh tuyệt đối sẽ không tha cho thằng nhóc ấy!”
Vân Tịnh Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, vui vẻ nói: “Có ông bố vợ như anh thì sau này Yên Nhi sẽ khó lấy chồng lắm đây!”
Vân Yên Nhi đang xem rất chăm chú, cô bé bỗng nhảy bật lên, ôm lấy cổ Hạng Tư Thành rồi chu môi nói: “Yên Nhi không đi đâu hết, chỉ ở với bố thôi“.
“Ha ha...”, Hạng Tư Thành cười ha ha, hôn chụt vào má Vân Yên Nhi: “Cô công chúa nhỏ của bố ngoan chưa kìa, đúng là cục cưng của bố!”
Sau đó, Hạng Tư Thành cười véo nhẹ vào mũi Vân Yên Nhi: “Nào, sắp mười hai giờ rồi, con muốn ăn gì, bố dẫn con đi“.
“Con muốn ăn... Woa, chuột Mickey...”
Vân Tịnh Nhã nghi hoặc đứng lên: “Anh nhìn gì...”
Bất chợt nhớ tới điều gì đó, sắc mặt của cô thay đổi hẳn: “Yên Nhi? Yên Nhi đâu?”
- ---------------------------