Thẩm Dục An ăn sáng ngay trên xe và cũng đã xem xong mấy tập tài liệu, kim đồng hồ đã điểm 7 giờ 30, khu phố vốn im ắng giờ có nhiều đứa trẻ mang cặp sách đi học và người xách cặp đến công ty, nhưng tuyệt nhiên không thấy Tô Manh và Tiểu Khải.
Anh căng mắt nhìn cửa tầng một, sợ mình sẽ lỡ mất hai mẹ con họ.
Nhưng đợi đến 7 giờ 40 vẫn không thấy người đâu.
Anh bắt đầu lo, không biết có phải là khi cắm đầu xem tài liệu thì mẹ con họ đã đi rồi không.
Anh không kìm nổi sự nóng ruột, đến nỗi mấy ngón tay run bần bật trên vô lăng, nhưng anh từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi cửa ra vào tầng một.
Cứ tiếp tục đợi đến 7 giờ 50, anh mới nhìn thấy Tô Manh và Tiểu Khải hấp tấp đi ra từ tầng một.
Tối hôm qua, Tô Manh lại thức khuya làm việc, trước khi ngủ lại quên đặt chuông báo thức, ngủ một mạch đến 7 giờ 30 sáng.
Mọi khi vào giờ này, cô lẽ ra phải cùng Tiểu Khải ra ngoài Tồi.
Cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng súc miệng, chẳng cần trang điểm, cầm vội mấy miếng bánh mì rồi bế Tiểu Khải xuống lầu.
Tiểu Khải nghe thấy mẹ mình đang thở hổn hển nên chủ động đưa ra ý kiến: “Mẹ ơi, mẹ xin nghỉ ốm cho con cũng được, hôm nay con đến công ty cùng mẹ nhé.”
Tô Manh bước đi vội vàng, cô cau mày nhéo mũi Tiểu Khải: “Thằng ranh con này, đừng tưởng mẹ không biết con đang nghĩ gì. Lại trốn không muốn đi nhà trẻ chứ gì?
Mẹ nói con biết, lần trước là ngoại lệ, lần này tuyệt đối không thểi”
Tiểu Khải liền ủ rũ mặt mày dựa vào vai mẹ: “Vâng ạ”
Cậu bé vốn nghĩ rằng hôm nay cũng sẽ không đi nhà trẻ.
Mấy hôm trước cậu nghĩ đến việc muốn nhận phiếu bé ngoan để làm mẹ mừng nên đã rất vui vẻ đi nhà trẻ.
Nhưng mẹ cũng đã nói rằng không cần Tiểu Khải nhận phiếu bé ngoan nữa, vậy nên cậu cũng chẳng tha thiết đến trường.
Những gì nhà trẻ dạy đều rất nhàm chán, chỉ đành lén lút chơi điện thoại.
Hơn nữa những đứa trẻ kia cũng thật đáng ghét, chỉ cần cậu cầm điện thoại ra là cả nhóm đến vây quanh lại.
Nói chung là chẳng cần ai mách thì cô giáo cũng đã biết ngay cậu đang chơi điện thoại, đến nỗi cậu chỉ khi đi vệ sinh mới có thể cầm ra chơi.
Nhưng khi được đi cùng mẹ đến công ty thì lại khác.
Đến đó mẹ cậu phải bận làm việc, còn cậu thì tự do tha hồ chơi điện thoại hoặc máy tính.
Trời ạ, làm con nít thật phiên phức!
Tô Manh không biết được Tiểu Khải trong lòng nghĩ gì, cô chỉ nghĩ đến việc mình không thể đến muộn, nhất định không thể đến muộn được.
Sau đó cô bế Tiểu Khải rời khỏi phòng, sắp ra đến cổng chung cư thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên, lúc đó cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Tô ManhI Sau đó Thẩm Dục An chạy đến chỗ cô, cản đường cô.
Tô Manh giật mình khi thấy Thẩm Dục An đột nhiên xuất hiện trước mặt: “Sao anh lại ở đây?”
Anh không trả lời mà đưa mắt nhìn đồng hồ: “Đã 7 giờ 52 rồi, anh đưa em và Tiểu Khải đến nhà trẻ nhé”
Tô Manh từ chối theo bản năng, cô bế Tiểu Khải lên rồi bỏ đi nhằm tránh mặt anh ta: “Không cần đâu, tôi có thể đón taxi đưa Tiểu Khải đi”
Thẩm Dục An đưa tay cản cô lại: “Lúc này chắc đã vào giờ cao điểm buổi sáng rồi, em không bát được taxi đâu.
Anh không có ý gì cả, chỉ là muốn đưa Tiểu Khải đến trường thôi. Không thể để con đến muộn được, em đừng có cố chấp nữa”
Tô Manh nhìn đồng hồ, đành phải nghiến răng: “Hôm nay phải làm phiền anh rồi”
Thẩm Dục An quay người đi liền mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn bình thản: “Đi thôi”