Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 84: Chương 84: Cha mẹ của Thẩm Dị




Tô Manh có nằm mơ cũng không ngờ lại nghe thấy câu này từ miệng Tiểu Khải. Cô còn tưởng nó đã nhìn thấy phiếu xét nghiệm ADN mà cô đã giấu đi rồi.

Tiểu Khải mới năm tuổi nhưng đều đọc hiểu hết mấy từ căn bản, nhất định có thể đọc hiểu phiếu xét nghiệm kia.

Nếu như không phải nhìn thấy tờ phiếu kia, cô cũng không tìm ra lý do nào mà lại khiến Tiểu Khải nói ra được câu này.

Cô không biết làm sao đối mặt với Tiểu Khải đã biết được sự thật nên cúi đầu không lên tiếng.

Ngược lại mấy người Triệu Trí Tuấn rất kích động.

Triệu Trí Tuấn kích động nhìn Tiểu Khải: “Ngạn Khải, cha là cha con. Cha thật sự là cha con. Mấy năm trước là do cha làm sai nên mẹ con mới tức g dẫn con đi. Cha không biết sự tồn tại của con nên mới không quan tâm tới con. Nhưng cha yêu con mà”

Hắn ta tưởng thẳng bé bị ngó lơ, tức giận nên mới nói ra mấy lời thế này.

Mẹ hắn ta đen mặt trừng Tô Manh. Ánh mắt như rắn độc nhìn cô: “Tô Môn, có phải là cô không? Có phải cô nói bậy bạ trước mặt cháu ngoan của tôi nên nó mới nói ra lời này không? Cô quả là nham hiểm!”

Hồ Dương cũng cảm thấy là do Tô Manh đã nói bậy bạ gì đó trước mặt Tiểu Khải nên mới khiến cho thẳng nhỏ hiểu lầm Triệu Trí Tuấn như vậy.

Nếu không một đứa bé năm tuổi sao có thể nói ra mấy lời thế này được? Rõ ràng là do người lớn dạy.

Tiểu Khải nghe thấy bọn họ mắng mẹ, lập tức không vui phản bác: “Mấy người không được mắng mẹ con! Con vốn không phải con của chú ấy. Mẹ con là nhóm máu A, chú là máu O, con là…”

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên ngắt lời phía sau của Tiểu Khải.

Triệu Trí Tuấn không ngờ con trai nhà mình mới năm tuổi mà đã biết các loại nhóm máu rồi. Hơn nữa sao nó lại biết nhóm máu của ba người bọn họ?

Tiểu Khải vừa nói một câu đã lộ ra nhiều vấn đề, khiến Triệu Trí Tuấn kinh ngạc, còn khiến mẹ anh ta và Hồ Dương mụ mị không biết gì.

Hồ Dương và mẹ Triệu Trí Tuấn sao hiểu được nhóm máu gì, căn bản không hiểu lời của Tiểu Khải, chỉ là cảm thấy đứa bé này ăn nói thật lợi hại.

Nhưng tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên không chỉ ngắt ngang mấy lời phía sau của Tiểu Khải mà còn khiến bọn họ không thể không nuốt nghi ngờ vào bụng.

Lúc Tô Manh mở cửa, ánh mắt của ba người nhìn Tiểu Khải tăng thêm chút thăm dò.

Trước kia bọn họ chỉ cảm thấy con trai Tô Manh năm tuổi rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, không quậy phá người khác. Hôm nay nhìn kỹ lại mới phát hiện đứa trẻ này không giống đứa bé năm tuổi chút nào.

Có đứa bé năm tuổi nào mà có thể ngồi một chỗ chơi điện thoại không hề chớp mắt lấy một cái? Đứa bé năm tuổi nhà nào có thể nói ra mấy chuyện nhóm máu A, nhóm máu O đây?

Có điều Triệu Trí Tuấn rốt cuộc vẫn còn trẻ, kiến thức.

nhiều, sau cơn kinh ngạc liền đột nhiên bừng tỉnh.

Đứa con này của Tô Manh không phải là đứa trẻ bình thường. Có khả năng là thiên tài!

Nghĩ tới việc bản thân sẽ có một đứa con trai thiên tài, ánh mắt hắn nhìn Tô Ngạn Khải càng ngày càng nóng rực. Đồng thời càng kiên định muốn tái hôn với Tô Manh.

Tiểu Khải rất ghét ánh mắt của người đàn ông trước mặt nhìn nó, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Nó tức giận phồng má nghiêng đầu sang một bên. Hàng lông mày nhíu chặt lại.

Còn Tô Manh thì đi ra mở cửa, nhìn thấy hai ông bà trung niên ngoài cửa liền nhíu mày: “Xin hỏi hai người là ai?

Người đàn ông trung niên bộ dạng nghiêm chỉnh, nếp nhăn ngay khóe miệng và vết chân chim càng khiến ông có loại khí thế bức người. Vừa nhìn liền biết là người thường ngự ở vị trí cao.

Người phụ nữ đang khoác tay ông ta chắc là bà vợ.

Ngoại hình hiền dịu, mang áo khoác và giày cao gót.

Mặc dù trên mặt hän vết tích của năm tháng nhưng khí chất tao nhã từ trên xuống dưới căn bản không có cách nào che giấu.

Vợ chồng hai người nhìn Tô Manh xinh đẹp nhã nhặn trước mặt, nhanh chóng liếc mắt trao đổi với nhau, trong mắt ngập tràn vẻ hài lòng.

Người phụ nữ trung niên tướng mạo hiền lành đoan trang, lúc cười lên vô cùng dịu dàng: “Chúng tôi tới tìm Tô Manh. Chắc cô là Tô Manh rồi”

Tô Manh nhớ tới ba người ngồi trong phòng khách, căn bản không muốn cho người ngoài vào nhà, huống hồ gì còn là hai người hoàn toàn lạ mặt.

Cô cười xin lỗi: “Xin hỏi hai bác tìm con có chuyện gì không? Bây giờ trong nhà con có khách, không tiện tiếp đãi thêm khách nữa”

Nghĩ tới trong nhà còn có mẹ Triệu Trí Tuấn đang muốn giành con trai với cô trong phòng, còn có mẹ ruột ép cô.

tái hôn, cô liền cảm thấy nhức đầu, căn bản không có †âm trạng tiếp khách.

Cô vốn tưởng hai người trước mắt ăn mặc không tầm thường, cả người cũng rất có khí chất, chắc là kiểu người rất lịch sự, nghe cô từ chối thì hẳn sẽ đi.

Ai ngờ đôi vợ chồng trước mắt căn bản không theo đạo.

lý thông thường.

Người phụ nữ trung niên cười nói: “Chúng tôi là cha mẹ của Thẩm Dục An, cố ý đến để thăm cô. Trong nhà cô có khách cũng không sao. Chúng tôi chỉ đến thăm cô mà thôi”

Tô Manh có chút sững sờ. Tại sao cha mẹ của Thẩm Dục An lại xuất hiện trước cửa nhà cô?

Còn mang theo quà?

Chuyện quái gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.