Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 114: Chương 114




Lên xe rồi, Tiểu Khải mới căng thẳng nhích lại gần Tô Manh, sắc mặt có chút khó coi: “..Hôm qua mẹ cũng không nói với con chuyện này. Nếu không con tuyệt đối sẽ không tha cho chú ta”

Tô Manh vẫn mang kính râm trên mặt: “Con yêu, đây là chuyện giữa người lớn. Con còn nhỏ nên học hành cho.

tốt là được rồi. Con phải tin mẹ có thể giải quyết tốt chuyện này”

Tiểu Khải có chút không tin nhìn Tô Manh: “Thật sao?”

Tô Manh bất lực gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi. Nếu không trong lòng con mẹ lại là người vô dụng như vậy sao?”

Tiểu Khải thở dài như người lớn: “Nhưng nhìn mẹ quá yếu..”

Tô Manh cũng bất lực. Con nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này là không tốt, luôn cảm thấy cô rất yếu, rất cần nó bảo vệ.

Nhưng cô cũng không muốn. Nó mới năm tuổi, nhỏ như vậy, ngay cả bảo vệ bản thân còn không xong, còn nói gì tới việc muốn bảo vệ cô chứ?

Nhưng Tiểu Khải có lòng như vậy, từ sâu trong đáy lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào. Ngại đụng tới lòng tự trọng của Tiểu Khải nên cô nhịn không được dỗ dành cậu một chút.

Cô vừa muốn nói gì đó đã nhìn thấy Thẩm Dục An lên xe.

Cô hôn lên trán Tiểu Khải rồi im lặng không lên tiếng.

Nhưng Thẩm Dục An cũng rất kiên nhẫn, suốt chặng đường không mở miệng nói chuyện. Anh không hỏi hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm một chút tối qua Tô Manh có an toàn hay không.

Anh thật sự giống như tài xế của Tô Manh, chuyên tâm lái xe. Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không giống như hôm qua nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu.

Lúc đầu, Tô Manh còn thở phào một hơi.

Dù sao đối với cô anh cũng không tính là người quen.

Mặc dù người đàn ông này là bố của Tiểu Khải, nhưng việc thừa nhận bản thân bị người đàn ông khác quấy rối tối qua luôn là một việc khiến người khác cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nhưng bộ dạng không màng thăm hỏi gì của Thẩm Dục An, trừ lúc đầu cảm thấy thoải mái ra, lại khiến trong lòng cô nhịn không được cảm thấy người này cũng thật hờ hững vô tâm.

Đương nhiên sự băn khoăn này cô chắc chắn sẽ không dám nói ra ngoài cho nên suốt chặng đường cô vẫn im lặng không nói chuyện.

Tiểu Khải cũng phát hiện không khí trong xe kỳ lạ. Cậu nhìn Thẩm Dục An trước mặt rồi lại nhìn Tô Manh, mím môi không nói.

Đến nhà trẻ rồi, Tô Manh mới xuống xe trước.

Trước khi xuống xe, Tiểu Khải ghé đầu qua bên cạnh Thẩm Dục An, dùng ánh mắt cảnh cáo anh. Gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ lộ ra biểu cảm nghiêm khắc khiến người khác không những không cảm thấy nghiêm túc mà còn thấy có chút đáng yêu.

Lần đầu tiên Thẩm Dục An tiếp xúc với Tiểu Khải gần như vậy, nhất là lần này là Tiểu Khải chủ động tới gần.

Anh lần đầu làm bố nên bởi vì có chút kích động, giọng cũng dịu dàng hơn, hỏi: “Sao vậy?”

Ánh mắt anh nhìn Tiểu Khải cũng dịu dàng như nước.

Nếu bị nhân viên trong công ty anh nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng hoài nghi có phải mắt mình bị mù rồi không.

Tiểu Khải không biết ơn Thẩm Dục An đối xử tốt với mình: “Chú không được chọc mẹ tức giận. Nếu không sau này chú cứ cẩn thận đi!”

Lần đầu tiên Thẩm Dục An bị người khác uy hiếp, nhất là kẻ đe dọa mình lại là đứa con mới năm tuổi của mình.

Trải nghiệm này cũng rất mới lạ.

Đồng thời anh cũng cảm nhận sâu sắc được, tình cảm giữa Tô Manh và Tiểu Khải rất sâu đậm. Mấy năm nay Tô Manh nhất định đã chăm sóc cậu rất tốt mới có thể nuôi được đứa con trai có hiếu như vậy.

Năm tuổi đã biết bảo vệ mẹ trước mặt người ngoài.

Đương nhiên người làm bố như anh bị con trai đe dọa cũng có chút bất lực.

Trong năm năm mà anh không biết, người làm bố hoàn †oàn vắng mặt mới khiến con nó nhìn thấy mình liền xuất hiện cảm giác không an toàn.

Đối mặt với sự đe dọa của Tiểu Khải, anh nhớ mấy ngày.

trước có xem qua sách vở của con, tính hòa hoãn quan hệ giữa hai người. Lúc này càng dịu dàng nhìn Tiểu Khải, có chút lúng túng nói: “Chú sẽ nói chuyện kỹ càng với mẹ con, sẽ không cãi nhau. Con không cần lo lắng quá”

Anh nói xong, còn tính sờ đầu Tiểu Khải, nhưng lại bị Tiểu Khải né tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.