Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 122: Chương 122




Sau khi hai mẹ con vào đến nhà, Tô Manh xuống bếp nấu ăn luôn tiện gọi điện thoại cho Viên Hân Lôi.

Chuông điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy, giọng nói của Viên Hân Lôi có chút mệt mỏi: “Alo, có chuyện gì vậy Manh Manh?”

Tô Manh cảm thấy có chút kì lạ: “Sao nghe giọng cậu không có chút sức lực nào hết vậy, cậu bị bệnh rồi sao?”

Viên Hân Lôi ở đầu dây bên kia ho một tiếng, nói với vẻ mệt mỏi: “Ừ, mình bị cảm nhẹ”

Nghe Viên Hân Lôi nói bị cảm, Tô Manh cũng không tiện nói việc định rủ cô ấy ngày mai ra ngoài đi chơi cùng, liền hỏi han: “Vậy cậu đi khám chưa? Hay để mình bây giờ sang đưa cậu đi.”

“Không cần, không cần đâu, chỉ là bị cảm nhẹ thôi mà, cậu còn phải chăm sóc cho Tiểu Khải mà” Viên Hân Lôi lập tức từ chối.

Tô Manh lại dặn dò cô ấy mấy câu nữa sau đó mới tắt điện thoại.

Tô Manh đi ra ngoài phòng khách, thấy Tiểu Khải đang hứng thú viết lại các chơi trò muốn chơi vào cuốn vở, cô liền nói: “Con trai, mẹ nuôi con bị bệnh rồi nên ngày mai không đi với chúng ta được”

Tiểu Khải nghe vậy cảm thấy có chút buồn, nhưng sau đó cậu liền hiểu chuyện hỏi thăm sức khỏe của mẹ nuôi: “Vậy thì ngày mai sau khi đi chơi về mình sẽ sang thăm mẹ nuôi”

Tô Manh cũng cảm thấy có chút không an tâm khi để Hân Lôi ở một mình, cô gật gật đầu: “Ừ”. đam mỹ hài

Buổi tối hôm đó, sau khi hai mẹ con bàn bạc xong thì Tô Manh gửi tin nhắn thông báo thời gian xuất phát cho.

Thẩm Dục An biết.

Lần đầu tiên Thẩm Dục An đi chơi cùng con trai, trong lòng hết sức hào hứng, anh nằm trên giường rất lâu vẫn không ngủ được, sau đó anh gõ hơn một tiếng đồng hồ lập trình mới đi ngủ được.

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Thẩm Dục An xuất hiện đúng giờ dưới khu nhà của Tô Manh.

Hai mẹ con vừa đi xuống lầu vừa ngáp, lúc Tô Manh bỏ chiếc balo mà tối hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn sau cốp xe thì phát hiện trong cốp xe chứa đầy đồ đạc.

Có hộp đựng thuốc, mấy thùng nước khoáng đóng chai và đủ loại đồ ăn vặt.

Điều này khiến cho Tô Manh tỉnh rụi, chỉ vào những thứ đó và hỏi Thẩm Dục An: “Anh chuẩn bị những đồ này lúc nào vậy?”

Thẩm Dục An bình thản nói: “Mới chuẩn bị tối hôm qua đấy, em xem còn thiếu thứ gì không, giờ còn rất sớm, nếu thiếu vẫn kịp mua”

Tối qua sau khi về nhà, anh liền lên mạng tìm những đồ vật cần mang theo khi đi chơi, sau đó viết lại và nhờ thư kí của anh cấp tốc đi mua.

Thư kí của anh đi hết một vòng thành phố Hải mới mua được hết những thứ anh cần.

Tô Manh lắc đầu: “Đủ rồi, đủ rồi, chừng này là đủ rồi”

Những thứ sau cốp xe không chỉ đủ cho chuyến đi khu vui chơi lần này, không chừng nó còn đủ cho họ đi ngoại ô dã ngoại nữa.

Nghĩ đến những chai nước khoáng và những chai nước trái cây trong balo của mình, cô cảm thấy mình thua xa quá.

Đúng là phú hộ có khác!

Thẩm Dục An nghe thấy câu nói đó, quyết định thứ hai đi làm sẽ tăng tiền thưởng tháng này cho thư kí.

Tiểu Khải ngồi trên xe không chờ nổi nữa rồi, mở cửa sổ giục họ lên xe: “Mẹ, mẹ đã cất đồ xong chưa, mẹ nhanh lên xe đi, nếu không tí nữa đến khu vui chơi phải đợi xếp hàng đấy”

Tô Manh bỏ balo của mình sau cốp xe sau đó bước lên xe.

Thẩm Dục An giống như một người tài xế vậy, không còn vẻ oai phong của một người giàu nhất Trung Quốc nữa, anh lặng lẽ ngồi vào chỗ lái xe để làm một người tài xế cho mẹ con Tô Manh.

Chiếc xe hiệu Land Rover từ từ chạy ra khỏi khu chung cư, theo sau là một chiếc xe hiệu Buick màu xám.

Hai người đàn ông ngồi trong xe với vẻ mặt hết sức phấn khích: “Không ngờ lời cô ả đó nói lại là sự thật! Nếu như thật sự kiếm được tin lớn về Thẩm Dục An thì chúng †a trúng lớn rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.