Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 128: Chương 128




Sau khi rời khỏi khu chơi xe điện, Tiểu Khải một bên cầm †ay Tô Manh, bên kia cầm tay Thẩm Dục An, hào hứng nhảy chân sáo giữa hai người.

Tô Manh cũng không còn căng mặt nữa, mặc dù không chuyện trò gì với Thẩm Dục An, nhưng bầu không khí giữa hai người đã không còn căng thẳng như lúc vừa mới đến công viên.

Nhìn thấy Tiểu Khải mồ hôi đổ khắp mặt, Tô Manh thò †ay vào túi để lấy khăn giấy, nhưng lại lấy ra một chiếc khăn mềm.

Ðó là chiếc khăn tay mà Thẩm Dục An đã đưa cô lau nước mắt trên đường đi.

Nghĩ đến sự chăm sóc chu đáo của Thẩm Dục An lúc đó, Tô Manh lại thấy mềm lòng.

Nghĩ đến chuyến đi đến khu vui chơi lần này, vốn là để cho tình cảm bố con giữa hai người thêm gần gũi hơn.

Dù sao thì chuyện người bảo vệ cũng đã giải quyết êm xuôi, cô cũng không cần phải để bụng những chuyện nhỏ nhặt này nữa.

Cô cúi người xuống lau mồ hôi cho Tiểu Khải, Thẩm Dục.

An cũng vì thế mà dừng chân nghỉ.

Đột nhiên Tô Manh ngẩng đầu lên hỏi anh: “Tiếp theo chúng ta chơi trò gì?”

Cô vốn sở hữu đôi mắt hạnh nhân vừa to vừa đen, nên lúc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Dục An, đôi mắt ấy càng to và có hồn hơn, vòng ngực nhìn qua thấy thật đầy đặn.

Thẩm Dục An có chút ngượng ngùng nhìn đi nơi khác, màu đen của kính râm đã phần nào che đi vẻ ngần ngại trên mặt anh, anh điềm tĩnh nói: “Anh sao cũng được, tùy mẹ con em chọn”

Tiểu Khải nghĩ rằng bố mình vẫn còn e ngại, mắt đảo một vòng, thế là quyết định đưa ra con át chủ bài: “Vậy mình chơi trò tàu cướp biển đi”

Khi nghe đến trò tàu cướp biển, người vốn sợ độ cao như Tô Manh lắc đầu lia lịa: “Mẹ sợ độ cao lắm, con chơi †àu cướp biển với bố đi”

Tiểu Khải vẫn không sờn lòng, cậu lắc tay mẹ làm nũng: “Mẹ ơi, đi chơi với bố con con đi. Lúc nãy ba người chúng ta không phải chơi rất vui sao? Chơi chung đi mà, đi mà”

Thẩm Dục An thấy Tiểu Khải làm nững, nên là một người bố vừa nhận con cũng chịu không nổi, đành cùng cậu khuyên Tô Manh.

Chẳng qua là thái độ khuyên nhủ của anh khá cứng rắn: “Tàu cướp biển cao không quá mười mét, chiều cao chỉ ngang với ngôi nhà ba tầng thôi, em sống ở tầng năm, ở công ty thì làm ở tầng hai mươi, cao chừng đó mà em vẫn sợ sao?”

Nhìn sang chỗ tiếng hò hét và reo hò không ngừng ở chỗ chơi tàu cướp biển, Tô Manh cũng thấy có chút động lòng, nói một cách lưỡng lự: “Vậy thì chơi thử xem sao”

Tàu cướp biển là trò chơi hot, người ta phải xếp hàng rất đông.

Tô Manh thấy người đông như vậy, nghĩ đến việc ba người họ vì có nhân viên nói giùm nên không cần xếp.

hàng, trong lòng có chút không thoải mái, nên cô đứng lại.

Thẩm Dục An để ý thấy sự bất thường của Tô Manh, thấy cô ngậm chặt môi do dự và nhìn chằm chằm vào hàng người đang xếp hàng, nhìn qua là biết được cô ấy đang nghĩ gì.

Anh nói với vẻ hờ hững: “Vé anh mua là vé khách VỊP, nên đương nhiên phải được hưởng quyền lợi phục vụ của khách VỊP”

Tô Manh nghe thấy vậy, trong lòng cũng nhẹ hản.

Câu nói đó đồng thời cũng thôi thúc cô phải không ngừng nỗ lực tiến lên.

Nhìn xem, cuộc sống của người có tiền là làm những gì mình thích, quả nhiên giống với một câu nói vui trên sống của người có tiền chính là sự an nhàn mà bạn khó mà tưởng tượng được”

Nhân viên đưa ba người họ từ khu vực chờ đi lên cầu thang để đến chỗ tàu cướp biển.

Lúc này những người chơi trước vẫn chưa kết thúc, con tàu vẫn đang đung đưa.

Những tiếng hét và tiếng reo hò càng trở nên rõ nét và vang dội, thậm chí Tô Manh còn có thể thấy rõ cổ họng của người chơi trên con tàu.

Nghe những tiếng la hét ấy, chân Tô Manh nhũữn cả ra, cô nắm lấy tay Tiểu Khải: “Con yêu à, mẹ không đi có được không?”

Nhưng tiếng hét quá ồn, khiến cậu bé chẳng thể nghe rõ mẹ mình nói gì, cậu quay về phía mẹ hỏi to: “Mẹ ơi, mẹ nói gì cơ?”

Những người ở gần đó đều nhìn sang, đặc biệt là những người đang xếp hàng, trong đó còn có ba bốn đứa trẻ Tầm tám chín tuổi. Là người lớn nên Tô Manh thấy thật xấu hổ nếu nói rằng mình không dám chơi.

Tô Manh đành ngậm chặt môi, xua tay: “Không có gì, không có gì đâu”

Thẩm Dục An nhìn thấy vẻ cười miễn cưỡng và ánh mắt né tránh của cô, trong lòng nghĩ, chẳng ngờ Tô Manh mọi khi trước mặt mình thì thái độ cứng rắn, vậy mà bây giờ lại sợ độ cao đến mức thành ra như thế, ngay cả tàu cướp biển cũng không dám chơi.

Cả ngày hôm nay, Tô Manh đã mấy lần không nể mặt anh nên giờ anh rất hào hứng khi nghĩ đến việc có thể thấy Tô Manh bẽ mặt.

Hơn nữa đây cũng là thời cơ tốt để anh thể hiện khí phách đàn ông trước mặt con trai mình, phải cho nó hiểu được rằng con trai sẽ thấy vui vẻ hơn khi đi chơi cùng bố nó.

Nếu như thời gian dài rồi, Tiểu Khải sẽ bằng lòng về nhà với anh ta, đó đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.