Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 137: Chương 137




Những chiếc xe trước cổng trường mẫu giáo đều là xe của phụ huynh đưa con họ đến trường, Tô Manh đã gọi được một chiếc xe thuận đường thông qua ứng dụng DiDi, nhưng chiếc xe đó lại không đến được trước trường mẫu giáo của Tiểu Khải.

Thế là Tô Manh phải chạy một đoạn đường mới lên được xe, người cô ướt đẫm mồ hôi vì chạy quá mệt, lớp phấn lúc nãy cô trang điểm ở nhà cũng sắp bị trôi cả rồi.

Cô vừa ngồi sau xe thở hổn hển vừa lấy hộp phấn ra dặm lại, nghĩ đến việc Thẩm Dục An cố tình vứt cô lại ở trường mẫu giáo thì cô không thể không chửi rủa: “Tất cả đàn ông đều là đồ đầu heo!”

Chắc chắn anh ta cố ý làm như vậy, anh ta thừa biết đoạn đường đó rất khó gọi xe, cho dù có gọi được thì cũng phải chạy một đoạn đường dài mới lên được xe, anh ta có lẽ đang chơi cô đây mà.

Thẩm Dục An lái xe đến công ty, nghĩ đến việc Tô Manh phải chạy bộ một đoạn đường dài trên đôi giày cao gót để lên được taxi thì những bực tức trong người anh hai ngày qua bỗng dưng tan biến hết và cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng tâm trạng vui vẻ đó chỉ kéo dài chưa đầy một tiếng đồng hồ, sau khi xem email mà phòng quan hệ công chúng gửi đến thì tâm trạng phơi phới đó hoàn toàn biến mất.

Trên màn hình laptop là bức ảnh Tô Manh và Tiểu Khải đang cười rạng rỡ còn anh đứng bên cạnh với bộ dạng đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, anh lập tức cau chặt mày.

Anh chỉ vào bức ảnh trên laptop và hỏi ông trưởng phòng quan hệ công chúng: “Những bức ảnh này từ đâu mà có?”

Ông trưởng phòng cảm thấy rối não, không dễ dàng gì ông mới giải quyết ổn thỏa một đống việc bên kia, bây giờ bên chủ tịch lại lộ ra tin có con riêng.

Mặc dù cũng có chút phấn khích khi biết tin chủ tịch đã bí mật kết hôn và có con trai, nhưng nghĩ đến trận động đất phản ứng sau khi chuyện này bị lộ ra thì ông lại thấy một màn đen hiện ra trước mặt.

“Những bức ảnh là do bên tổng biên tập tạp chí mà công †y chúng ta đầu tư quảng cáo gửi đến, họ nói đây là những bức ảnh do hai phóng viên tin giải trí bên tạp chí họ lén chụp được”

Thẩm Dục An đã hiểu ra vấn đề.

Ngày hôm qua anh cùng Tô Manh và Tiểu Khải đi chơi ở khu vui chơi, có lẽ đã bị con chó phóng viên nào đó đi theo chụp lén.

Nhưng công ty kĩ thuật Hướng Dương lại là nhà quảng cáo tương đối lớn của tạp chí đó, tổng biên tập tạp chí đó không muốn làm mất lòng thượng khách nên đã chủ động gửi những bức ảnh này qua.

Nhưng nó không có nghĩa là những bức ảnh này thực sự sẽ không bị đăng lên mạng.

Anh chỉ vào bức ảnh trên màn hình với vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu nghiêm nghị: “Tôi muốn những bức ảnh này mãi mãi không được lộ ra ngoài.”

Ông trưởng phòng vội vàng đứng thẳng người lên trả lời: “Vâng”

“Nếu những bức ảnh này bị dọn đồ đạc mà về nhà”

Cộ ra ngoài thì ông cứ thu Trán ông trưởng phòng chảy cả mồ hôi, nhưng cũng không dám lau, ông quay người rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Dục An và vội vàng chạy về phòng làm việc của mình.

Sau khi trưởng phòng quan hệ công chúng đi rồi, Thẩm Dục An liền gọi điện thoại cho thư kí bảo sa thải hết tất cả đám vệ sĩ ngày hôm qua.

Bị phóng viên đi theo cả ngày mà đám vệ sĩ đó không một ai phát hiện ra, vệ sĩ mà vô dụng như thế thì còn giữ lại làm gì nữa.

Trưởng phòng quan hệ công chúng làm việc rất nhanh, chỉ trong vòng một buổi sáng mà ông đã giải quyết xong hai tên phóng viên đó rồi, đồng thời còn lấy được một đoạn tin nhắn kì lạ từ điện thoại của hai tên đó nữa.

Việc tìm một số điện thoại của người nào đó như thế này đối với công ty kĩ thuật Hướng Dương là một việc hết sức đơn giản, Thẩm Dục An được cấp dưới báo là chính đồng nghiệp của Tô Manh đã gửi tin nhắn cho hai tên phóng viên đó, mới khiến cho hai tên đó chú ý đến mối quan hệ của anh và Tô Manh.

Thẩm Dục An không ngờ rằng việc này lại liên quan đến Tô Manh.

Anh định gọi điện thoại cho Tô Manh để hỏi cô giữ bí mật chuyện anh và cô kiểu gì vậy.

Nhưng sau khi bấm số điện thoại xong thì anh lại nghĩ rằng có lẽ chuyện này không liên quan gì đến Tô Manh.

Trước khi biết Tô Manh, vì tò mò về thân phận của Tô Manh nên anh đã từng đến công ty cô một lần, có lẽ người đó đã chú ý đến anh lúc đó.

Sau khi cầm điện thoại suy nghĩ vài giây thì anh quyết định dành ra mấy phút để xử lý chuyện này.

Anh vừa lướt ngón tay của lia lịa trên bàn phím vừa suy.

nghĩ rằng người đồng nghiệp họ Lâm đó của Tô Manh nên cảm thấy may mắn vì được chính Thẩm Dục An này ra tay đối phó như thế này.

Là người giàu nhất Trung Quốc này, mỗi giây của anh có thể kiếm được hàng nghìn nhân dân tệ, nhưng để đối phó với cô ta phải mất đến năm phút, điều này đồng nghĩa với việc đã mất của anh đến ba mươi vạn nhân dân tệ.

Khi ngón áp út vừa ấn phím enter hoàn thành thì tại văn phòng làm việc VG của tòa nhà Hải Hưng xa ngàn dặm kia, mọi người đều nhận được một email được gửi từ Tiểu Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.