Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 6: Chương 6




Nhìn dãy số liệu trêи màn hình, gương mặt bầu bĩnh của Tô Ngạn Khải mới keo kiệt xẹt qua một nụ cười nhàn nhạt, nhảy từ trêи vali xuống một cách cool ngầu. Hai tay đút vào túi trước bước ra ngoài sân bay, nói với giọng non nớt mà mạnh mẽ: “Mẹ, đi thôi!” Tô Manh kéo vali, cùng con trai tiến về phía trước, vẫy vẫy tay với Trương Tiểu Vân còn đang ngây ngốc: “Tiểu Vân, chúng ta đi thôi.” Mãi đến khi ngồi trêи xe được điều hòa thổi mát lạnh, Trương Tiểu Vân mới tỉnh táo lại từ cơn xây xẩm mặt mày vì kinh ngạc khi biết một đứa trẻ bốn tuổi biết lập trình, nhìn Tô Ngạn Khải đang được Tô Manh ôm trong lòng đầy hiếu kỳ.

“Chị Tô, con của chị thật mới bốn tuổi sao?” Tô Manh không phải lần đầu bị hỏi về vấn đề này. Cô đưa nước cho Tiểu Khải bên cạnh rồi mới mở miệng nói: “Đúng vậy. Thật đến không thể thật hơn. Chỉ là IQ của Tiểu Khải nhà chị cao một chút. Năng lực học tập rất mạnh. Lúc trước học lập trình một năm với lập trình viên nhà kế bên. Chỉ có điều đều là một số phương trình đơn giản thôi” Câu nói này của cô không có hoàn toàn nói hết sự thật.

IQ của con trai cô là 250. Nửa tuổi biết nói, trí nhớ cực tốt. Bây giờ bốn tuổi không chỉ biết lập trình mà đã tự học tới giáo trình cấp ba, còn biết sáu thứ tiếng.

Lập trình cũng không phải là hàng xóm bên cạnh dạy mà là thằng bé tự học.

Cô đó giờ không mong đợi con mình sau này giỏi giang bao nhiêu. Chỉ mong nó có thể bình an mạnh khỏe trưởng thành. Cho nên lúc người ngoài hỏi đến thằng bé, cô trước giờ đều không dám nói thật.

Trương Tiểu Vân muốn chọc cho Tiểu Khải nói chuyện, từ trong túi móc ra một cây kẹo bông gòn đưa cho bé: “Tiểu Khải, dì là dì Tiểu Vân” Ai ngờ Tiểu Khải trở mặt, không để ý cũng không đáp lại lời cô, đem đầu vùi vào lòng Tô Manh.

Tô Manh ngượng ngùng cười với Trương Tiểu Vân: “Tiểu Khải nhà chị hơi sợ người lạ” Trương Tiểu Vân trong nháy mắt tiếp nhận cách lý giải này, càng cảm thấy đứa con trai này của Tô Manh rất ngầu. Trêи đường đều hỏi thăm Tô Manh chuyện thú vị của Tiểu Khải.

Tô Manh rất muốn nói nhưng lại cẩn thận sợ con mình tức giận, thì thầm với Trương Tiểu Vân: “Con trai chị mắc cỡ rồi. Chúng ta nói sau đi.” Trương Tiểu Vân liên tục gật đầu, cảm thấy con trai Tô Manh thật thú vị.

Sau khi đưa Tô Manh tới công ty sắp xếp chỗ ở, về tới công ty, Trương Tiểu Vân liền vào nhóm wechat nói qua về con trai thiên tài của Tô Manh.

Mấy chục người trong công ty chỉ nhánh của VG ở thành phố Hải còn chưa gặp mặt Tô Manh mà đã biết Tô Manh có một đứa con trai thiên tài rồi.

Đến nơi, Tô Manh dọn dẹp sạch sẽ phòng xong liền bắt điện thoại của Viên Hân Lôi: “Bé yêu Manh Manh! Con trai nuôi nhà mình tới thành phố Hải chưa? Mình nóng lòng sốt ruột muốn nhìn thấy con trai yêu quý nhà mình rồi!” Tô Manh vừa nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của Viên Hân Lôi liền bật cười: “Tới rồi tới rồi. Cậu đúng là vô tâm, chỉ muốn gặp con trai bé bỏng của mình thôi. Còn mình thì đâu tính là gì!” Viên Hân Lôi ở đầu dây bên kia vui vẻ, hôn một cái rất kêu qua điện thoại: “Hơn một năm không gặp, mình nhớ hai mẹ con cậu muốn chết. Mình sắp phải họp rồi.

Không nói nhiều nữa. Tối nay chúng ta cùng nhau đi quảng trường trung tâm ăn một bữa” “Cậu đi đi. Chúng ta lát nữa gặp” Tô Manh biết Viên Hân Lôi hiện tại đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn nhà mình nên rất bận rộn, cũng không làm lỡ nhiều thời gian của cậu ấy.

Tiểu Khải ban đầu định ở nhà tập hợp đầy đủ những số liệu phía sau lại bằng laptop, không muốn ra khỏi cửa.

Nhưng cuối cùng bị Tô Manh dùng đủ cách cứng mềm kéo ra khỏi cửa, vì đó mà phải trả giá bằng một cái Macbook của Apple.

Đợi xuống xe rồi, Tô Manh thấy vẻ bực bội trêи mặt Tiểu Khải, một tiếng cũng không nói, nhịn không được mới ôm siết vào lòng hôn một cái: “Ây da, con cưng của mẹ, mẹ không phải đã đồng ý mua máy tính cho con rồi sao? Tại sao còn không vui nè?” Mặc dù IQ 250 nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, Tiểu Khải nhịn không được trề môi lộ ra biểu cảm ấm ức với mẹ: “Mẹ, nóng quá” Thành phố Hải lúc này đã bước vào khoảng thời gian nóng nhất. Nhiệt độ không khí bên ngoài cao đến ba mươi tám độ. Người thường ra khỏi nhà đều đổ mồ hôi nhề nhại, càng không phải nói đến Tiểu Khải vốn dĩ sợ nóng.

Chỉ mới xuống khỏi xe một chút mà tóc mai của Tiểu Khải đã ước đâm.

Tô Manh nhìn thấy con mình nóng tới mặt đỏ bừng, đau lòng muốn chết, không còn quan tâm gì đến lời hứa không ôm Tiểu Khải trước mặt người khác, cô ôm cậu bé xông vào cửa chính của trung tâm thương mại.

Vừa tiến vào cửa trung tâm, cô còn chưa kịp buông Tiểu Khải xuống, bên cạnh đột nhiên xông ra một người làm cô thiếu chút nữa làm ngã con trai trong lòng xuống đất.

Tô Manh bị dọa tới nổi sắc mặt trắng bệch, vội vàng sờ đầu và thân thể Tiểu Khải.

Ngược lại đột nhiên có một người phụ nữ xông tới, làm người ác trước cáo trạng: “Cái cô này đi đường không có mắt sao?! Túi của tôi bị cô làm rách rồi!” Giọng nói có chút quen tai, Tô Manh ngẩng đầu nhìn, không phải chính là bạn tốt của cô Lưu Lệ Vân sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.