Đến khi nhìn thấy bà lão quen thuộc bên ngoài cửa, cô liền bị dọa tới nổi hoàn toàn tỉnh ngủ.
Mẹ của Triệu Trí Tuấn, mẹ chồng trước của cô!
Bà mẹ chồng này của cô là một người phụ nữ giỏi giang.
Một mình nuôi lớn Triệu Trí Tuấn, còn chu cấp cho hắn học xong đại học chính quy.
Bà ta vô cùng yêu thương Triệu Trí Tuấn. Lúc cô còn chưa ly hôn với anh ta, bà ta cũng không ít lần làm khó cô.
Nhìn thấy người quen, Tô Manh lập tức nhăn mày, có chút không muốn mở cửa.
Trước kia cô chịu đựng nhãn nhịn bà là bởi vì nể tình Triệu Trí Tuấn. Bây giờ cô đã ly hôn với anh ta rồi, hà tất gì lại phải chịu đựng cơn tức của bà ta nữa.
Bà lão ngoài cửa sửa sang lại quần áo và đầu tóc, sau đó gõ cửa, nôn nóng hét bằng giọng địa phương không chuẩn: “Tô Môn, Tô Môn, cô chết rồi sao? Mau mở cửa!”
Tô Manh nghe thấy cách gọi “Tô Môn” quen thị nhịn không được mà lườm một cái. Cô cũng biết cách của mẹ chồng cũ, vô cùng chua ngoa đanh đá, không đạt được mục đích sẽ không ngừng. Nếu như: hôm nay Tô Manh không cho bà vào, không chừng bà ta có thể ngồi ngoài đó ăn vạ cũng nên.
Một bà lão thích ngồi ăn vạ thế này không phải là cái mà Tô Manh có thể xử lý được.
Cô tưởng tượng trong đầu nhưng vẫn mở cửa, khách khí nói: “Dì à, dì tới rồi à. Mời dì vào!”
Mẹ của Triệu Trí Tuấn rất giống anh ta, chỉ là xương gò má rất cao, môi lại mỏng, nhìn qua vô cùng khắc nghiệt.
Thực tế, bà ta chính là bà mẹ chồng vừa khắc nghiệt vừa khó chiều, hơn nữa còn thích cái trò không hợp một lời liền quát mắng ăn vạ.
Bây giờ bà ta vẫn đối xử với Tô Manh như trước kia. Vừa thấy cửa mở liền hớt ha hớt hải chạy vào, còn không thèm tháo cả giày. Tô Manh gọi lại mà chẳng ăn thua gì.
Tô Manh nhìn hàng dấu chân in lên sàn, sắc mặt đen lại.
Còn chưa hết, bà lão vừa đi vào trong phòng vừa sai bảo.
Tô Manh: “Tô Môn, xách hết đồ ngoài cửa vào đây cho.
tôi”
Lúc này, Tô Manh mới phát hiện ngoài cửa còn cái giỏ, trong đó có đủ loại quà vặt.
Cô còn tưởng bà đã hiểu chuyện, biết lại nhà phải tặng quà này nọ nên mới xách giỏ vào trong.
Cũng không biết bà ta bỏ cái gì vào trong mà nặng trình trịch.
Bà ngồi lên ghế sofa, định nói chuyện với Tiểu Khải: “Cháu yêu, bà là bà nội con đây. Con gọi bà nội đi. Bà nội mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt đó”
Tô Manh dạy dỗ nó rất lễ phép nên nó nhìn thấy người lớn tuổi đều sẽ chủ động chào hỏi: “Con chào bà nội”
Nhưng ngoài ra không có ý gì khác.
Bà ta nghe Tiểu Khải gọi mình một tiếng bà nội liền cười đến nỗi híp mắt lại, tiếp tục nói chuyện với Tiểu Khải như dỗ dành trẻ con hai tuổi: “Cháu yêu, bà nội mua cho cháu rất nhiều đồ ăn vặt. Nhất định cháu sẽ rất thích cho xem”
Bà ta quay đầu tìm cái giỏ. Lúc nhìn thấy Tô Manh xách từ ngoài cửa vào liền giật lại, không cảm ơn thì thôi mà ngược lại còn oán trách: “Tô Môn, sao cô vẫn còn vô dụng như năm năm trước vậy. Có xách cái giỏ không cũng lề mề như vậy!”
Tô Môn, Tô Môn, lại là những lời oán trách quen thuộc, mặt Tô Manh đen xì lại.
Nhưng nghĩ bà ta xách mấy thứ đồ này tới đây cũng không dễ dàng gì, lại còn mang tới cho nhà mình nên cô nghe thì nghe thôi.
Cô không lên tiếng, dời cái giỏ sang cạnh bên sofa.
Bà ta bát đầu lấy mấy thứ trong giỏ ra giới thiệu, các loại bánh ngọt đều đủ, tầng dưới còn có trứng gà và mấy loại thịt.
Chẳng trách nặng như vậy.
Bà ta nhét đồ ăn vặt trong giỏ vào tay Tiểu Khải. Tiểu Khải không vui bïu môi nhưng vẫn lễ phép nói: “Cảm ơn bà nội”
Nó không thích ăn mấy thứ đồ vặt mà chỉ có trẻ con mới thích này xíu nào.
Tô Manh nhìn ra Tiểu Khải không vui, thấy bữa sáng trên bàn còn nguyên nên chủ động tìm lý do để nó rời đi: “Con yêu, con còn chưa ăn sáng đó. Con đi ăn trước đi.”
Cô còn nghĩ câu này không có vấn đề gì hết nhưng lập tức khiến bà ta phát khùng lên.