Cho đến khi ông Thẩm đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Dục An, câu nói kia của bố vẫn còn vang đi vang lại trong đầu anh.
Kết hôn với Tô Manh…
Thẩm Dục An nhớ đến dáng vẻ ngày hôm đó Tô Manh cúi đầu ở quán cà phê, hàng lông mi run run thừa nhận bản thân không phải là KU.
Còn cả ngày bộ phận quan hệ công chúng gửi đến bức ảnh Tô Manh và một người đàn ông lạ mặt tay trong tay.
Trong đầu anh cứ lởn vởn hình ảnh đứa bé bị Tô Manh ôm chặt trong lòng.
Nếu như kết hôn, vậy không phải có nghĩa là anh, Tô Manh và con cùng sống với nhau sao?
Chỉ cần nghĩ đến việc trong nhà có thêm một người phụ nữ và một đứa bé, anh lại có chút đau đầu.
Vậy anh còn có thể tiếp tục ngày ngày đi làm, ngày ngày.
làm việc ở công ty sao?
Nhưng nếu không kết hôn, với tính tình của mẹ thì nhất định sẽ giành đứa bé một trận sống chết với Tô Manh ở Tòa.
Còn chưa nhận con mà anh đã trở thành kẻ xấu xa, tên quái thú trong lòng con rồi.
Cho dù cuối cùng nó có được đón về nhà đi nữa thì cũng sẽ không vui vẻ gì.
Vậy phải làm sao đây…
Cho đến khi chìm vào giấc ngủ, Thẩm Dục An vẫn chưa nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường.
Cho dù anh tự nhận đầu óc mình còn vượt qua cả siêu máy tính, có thể tính toán nhanh chóng cộng trừ nhân chia bốn chữ số nhưng đối mặt với việc căn bản không thể dùng công thức và lập trình như thế này, anh hoàn toàn không có cách nào giải quyết.
Sáng hôm sau lúc ăn cơm, bà Thẩm lại cãi nhau với chồng mình.
Nguyên nhân cãi nhau là việc rốt cuộc có nên cưới Tô Manh về hay không.
Bà Thẩm đập bàn hét lên với chồng: “Con tôi nó giang như vậy, dựa vào cái gì mà phải lấy cái thứ đồ si kia chứ?”
nghe thấy hai chữ đồ si, huyệt thái dương liền giật lên: “Đồ si? Bà cũng là người có ăn có học đàng hoàng, Tô Manh là người, không phải là đồ vật. Sao bà có thể dùng từ này để hình dung mẹ của cháu bà chứ?”
Bà Thẩm cũng có chút hối hận khi nói ra từ này, nhưng để bà cho Tô Manh vào nhà là chuyện hoàn toàn không có khả năng: “Dù tôi có xưng hô thế nào thì con trai tôi cũng không thể rước nó vào cửa. Chúng ta đón thằng nhỏ về là được, cần gì phải hy sinh hạnh phúc cả đời của con mình chứ Thái độ ông Thẩm vô cùng cứng rắn: “Vậy bà ra tòa giành cháu bà về thì không ảnh hưởng tới hạnh phúc cả nửa đời sau của nó sao? Tới lúc đó mọi người cả nước đều biết, con trai bà chưa kết hôn đã có con, còn có một đứa con riêng hơn năm tuổi”
Bà Thẩm tức tới nỗi vốn từ trở nên nghèo nàn, qua một hồi mới sáng mát lên: “Vậy chúng ta cứ dùng tiền, một ngàn vạn hai ngàn vạn đều được. Chỉ cần Tô Manh cho.
nhà họ Thẩm chúng ta quyền nuôi nấng đứa bé là xong”
Bà nhìn thấy Thẩm Dục An đi xuống từ trên lầu còn tính lôi kéo con nên vẫy vẫy tay với anh: “Con trai, con mau nói với bố con, mẹ không chịu rước Tô Manh vào nhà đâu. Chúng ta dùng tiền là được”
Thẩm Dục An cắm đầu đi ra ngoài: “Con còn có cuộc họp, con đi trước đây”
Hai vợ chồng họ Thẩm vẫn còn tiếp tục cãi nhau không ngừng về chuyện Tô Manh và đứa bé sau lưng anh.
Sau khi họp, Thẩm Dục An nghĩ đến mấy chuyện rối tinh rối mù trong nhà mà đau đầu. Anh nằm trên ghế công ty nhắm mắt nghỉ ngơi.
Được một lát, thư ký vào phòng báo cáo, trưởng phòng pháp vụ Tư Tuấn Ngạn đến.
Thẩm Dục An mệt mỏi mở mát, xoa xoa sống mũi rồi nói với thư ký: “Cho anh ta vào.”
Đây là lần đầu Thẩm Dục An lộ vẻ mệt mỏi như thế ở công ty. Thư ký nhịn không được nhìn đôi lông mày nhíu chặt của anh.
Trước kia Tư Tuấn Ngạn toàn trưng bộ mặt tươi cười đến phòng làm việc. Nếu là bình thường, nhìn thấy Thẩm Dục An mệt mỏi như vậy anh nhất định sẽ tranh thủ cười một tràng.
Nhưng hôm nay Tư Tuấn Ngạn mang theo đôi mắt gấu trúc còn nghiêm trọng hơn cả Thẩm Dục An đến, không có khác biệt gì với gấu trúc quốc bảo của quốc gia.
Bộ dạng anh như người chết ngồi trước mặt Thẩm Dục An, hai mắt vô thần nói: “Em họ, anh có thể sắp chết rồi”
Thẩm Dục An không lên tiếng, cũng sầu não nhìn anh.
Tư Tuấn Ngạn cầm lấy một lá đơn đưa đến trước mặt Thẩm Dục An: “Anh muốn từ chức, trở về công ty nhà mình”