Tô Manh xử lý xong đống rối ren Tiểu Khải để lại liền trốn ngoài cửa phòng nó nghe một lúc. Sau khi phát hiện bên trong không chút động tĩnh gì mới cẩn thận mở cửa ra.
Lúc nhìn thấy bữa cơm còn nguyên trêи bàn, trái tim Tô Manh liền hãng một nhịp.
Cô nửa ngồi nửa quỳ bên giường Tiểu Khải, cẩn thận ôm đầu Tiểu Khải từ trong chăn ra.
Tiểu Khải đang ngủ ngon lại bị người khác làm phiền, lông mày chau lại, không nhẫn nại mà lắc lắc đầu nhưng lại sợ đụng tới vết thương ngay ʍôиɠ.
Nó chau mày, nhăn mặt chu môi, mơ mơ màng màng gọi: “Mẹ, con đau!” Tô Manh nghe vậy liền thấy khó chịu trong lòng, sau đó ra ngoài lấy lọ thuốc mỡ cẩn thận thoa vết thương trêи ʍôиɠ của nó.
Lúc quay người rời đi, cô liền nhìn thấy bao giấy socola mà Tiểu Khải giấu trong chăn.
Cô cười bất lực, nhẹ nhàng chọc chọc vào đầu Tiểu Khải: “Cái thẳng quỷ láu cá này!” Tô Manh lo buổi tối Tiểu Khải sẽ lên cơn sốt nên ngủ trêи ghế sofa trong phòng nó một đêm.
May mắn sức khỏe Tiểu Khải bây giờ tốt hơn lúc trước.
nhiều nên suốt buổi tối trừ việc khóc lóc gọi mẹ nói mình đau ra thì không hề sốt.
Ngày hôm sau, trời bên ngoài vừa hửng sáng, Tô Manh đã tỉnh rồi.
Cô nhẹ nhàng kéo chăn, phát hiện ʍôиɠ Tiểu Khải chỉ còn lại một vệt đỏ mờ mờ, hoàn toàn không cần bận tâm nữa nên mới xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Khải đầu rối như tổ quạ bò ra khỏi giường, mơ: màng đi vào phòng vệ sinh. Sau khi trèo lên ghế tìm không ra kem đánh răng mới vô thức được gọi lớn: “Mẹ.
ơi, kem đánh răng con hết rồi: Gọi xong, nó mới phát hiện không đúng.
Nó còn đang chiến tranh lạnh với mẹ mà! Tô Manh đeo tạp đề mang vào phòng một tuýp kem đánh răng mới: “Con trai cưng, mau đánh răng đi. Hôm nay tới nhà trẻ trễ rồi đó.” Vừa rồi Tiểu Khải còn có vài phần lúng túng nhưng nghe thấy hôm nay còn phải đi nhà trẻ liền chu môi không nói, trêи mặt không vui vẻ chút nào.
“Hôm nay mẹ phải dự cuộc họp rất quan trọng, không thể đưa con tới công ty được. Hôm nay con chỉ có thể đi nhà trẻ thôi. Mẹ cũng xem vết thương trêи ʍôиɠ con rồi, không có gì đáng ngại. Một hồi để mẹ lấy cái nệm cho.
con mang tới nhà trẻ” Tiểu Khải vẫn không vui vẻ. Tâm trạng này tiếp tục duy trì cho đến khi tới trường.
Suốt cả chặng đường nó không nói với Tô Manh câu nào, cứ nghiêm mặt lại. Toàn thân trêи dưới chỉ toát ra hai từ không vui.
Tô Manh dẫn nó đến trước cửa nhà trẻ rồi ngồi xuống trước mặt nó, giúp nó sửa lại cổ áo: “Tô Ngạn Khải, mẹ hy vọng con có thể suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện đã làm. Tối nay hai người chúng ta sẽ cùng thảo luận cho.
kỹ” Tiểu Khải ngúng nguẩy đầu, không nói chuyện.
Lúc hai mẹ con chào tạm biệt ở nhà trẻ, đây là lần đầu tiên Tiểu Khải không vẫy tay chào mẹ.
‘Tô Manh nhìn bóng lưng đi xăm xăm của Tiểu Khải, trong lòng hơi đẳng chát.
Tiểu Khải không muốn để ý tới cô, tâm trạng cô cũng không tốt chút nào. Lúc bắt xe đi đến công ty, lông mày cô luôn nhíu lại, trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Cô mải lo nghĩ nên cứ cắm đầu mà đi, không hề chú ý đến chiếc Land Rover màu đen đậu trước cửa công ty và người đàn ông đeo kính râm đứng bên cạnh.
Người đàn ông đứng bên cạnh xe vừa nhìn thấy cô đã lập tức đứng thẳng người, soi gương chiếu hậu, kéo lại áo sơ mi rồi sải bước đến chỗ Tô Manh.
Hắn rất cao nên bước chân cũng dài. Chưa được vài phút đã đi tới bên cạnh Tô Manh.
Hắn ho vài tiếng, định thu hút sự chú ý của Tô Manh.
Thế nhưng lông mày Tô Manh nhíu chặt, không biết đang nghĩ gì mà không buồn liếc mất nhìn hắn một cái.
Thẩm ɖu͙ƈ An mím môi, không vui vẻ chút nào.
Hắn bước về phía trước hai bước rồi xoay người chặn đường Tô Manh.
Mà Tô Manh không biết đang nghĩ gì, cứ cúi đầu mà đi cho tới khi đâm sầm vào lòng Thẩm ɖu͙ƈ An.
Hương thơm thanh thanh trêи người Tô Manh thoảng.
qua mũi Thẩm ɖu͙ƈ An, khóe miệng hắn không nhịn được nhếch lên.
Quả nhiên con gái đều thích lạt mềm buộc chặt, thích vùi lòng vào đầu đối phương.
Có điều, người cô ta thật sự rất mềm mại.