Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 70: Chương 70: Tô Manh nghĩ răng Triệu Trí Tuấn sẽ kiên quyết kiện cô ra toà




Ngày thứ Hai, Tô Manh như thường lệ đưa Tiểu Khải đi nhà trẻ xong thì đến chỗ làm.

Lúc tan ca vào buổi trưa, cô từ trên tầng đi xuống thì nhìn thấy tên súc sinh Triệu Trí Tuấn đang ngồi dưới †ầng một.

Anh ta mặc bộ đồ vest và áo sơ mi, cộng thêm cách phối đồ của những năm gần đây nhìn cũng không tệ, nhìn bên ngoài thì có thế đánh lừa mọi người nghĩ rằng anh ta rất lịch thiệp nho nhã.

Tô Manh vốn đang cười đùa nói chuyện với đồng nghiệp, quay sang nhìn thấy anh ta liền thay đổi nét mặt: “Anh tới đây làm gì?”

Triệu Trí Tuấn cười tỏ vẻ lấy lòng: “Manh Manh à, thứ.

sáu hôm đó anh quả thật có hơi nông nổi. Anh thấy chúng ta vẫn nên bàn bạc một tí về chuyện của Tiểu Khải”

Nghe thấy cách xưng hô thân mật như vậy, người trong công ty ai nấy đều nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.

Tô Manh không muốn nói chuyện này với Triệu Trí Tuấn ở công ty, đanh mặt đi ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện”

Triệu Trí Tuấn bưng chiếc ly lên cười với Trương Tiểu Vân: “Cảm ơn vì sự tiếp đãi”

Anh ta có đôi mắt to và lông mày rậm, mặc dù cũng chẳng phải là nam thần, nhưng sau những gì từng trải qua cũng có được một chút dáng vẻ của người thành công, nên thành ra cũng khá là phong độ.

Trương Tiểu Vân bị nụ cười của anh ta làm cho hai má ửng hồng.

Nhưng có người lại bàn tán: “Người này sao lại gọi nhà thiết kế Tô thân mật như vậy nhỉ, còn nhắc đến con của chị ấy nữa, không phải là chồng cũ của chị ấy chứ?”

Có người còn nói chua ngoa rằng: “Mới hai ngày trước.

có chủ tịch Thẩm đến cứu mỹ nhân, hôm nay lại có anh chồng cũ đẹp trai đến muốn tái hợp, thiết kế Tô đúng là có số đào hoa quá!”

Tiểu Lâm nghe thấy những lời này thì cười một cách khinh thường: “Có phúc có số gì chứ, tôi thấy là bắt cá hai tay thì đúng hơn!”

Nghe thấy vậy, mọi người xung quanh đều không lên tiếng nữa.

Dù sao thì chị Tô cũng là một trong hai nhà thiết kế của công ty.

Tiểu Lâm nhớ đến cái lúc bị công ty trừ một vạn rưỡi tiền thưởng quý nên vẫn còn hận Tô Manh đến nghiến răng.

Nhất là khi cô ta đang ế, nhưng lại phải chứng kiến Tô Manh đưa ra lựa chọn khó khăn giữa hai người đàn ông lý tưởng như thế, càng nghĩ càng tức.

Cô ta nhất định phải vạch trần bộ mặt của Tô Manh.

Thế nhưng Tô Manh, người kéo Triệu Trí Tuấn rời khỏi công ty, trong lòng lại không có một chút vui vẻ nào trước việc được người ta theo đuổi mà chỉ thêm bực mình tột độ.

Cô tìm đến một quán cà phê, khoanh tay đứng nhìn tên lòng lang dạ thú Triệu Trí Tuấn, bực mình nói: “Rốt cuộc.

anh muốn thế nào đây?”

Triệu Trí Tuấn dường như không cảm thấy Tô Manh đang khước từ bản thân, nên cười một cách từ tốn: “Manh Manh à, em làm việc cả buổi sáng giờ chắc cũng đói rồi, mình tìm một quán cơm vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?”

“Tôi không muốn ăn cơm với anh, sợ ăn vào lại nôn ra.

Có việc gì thì nói mau đi”

Triệu Trí Tuấn làm như không có chuyện gì xảy ra, ngược: lại còn khuyên nhủ Tô Manh: “Manh Manh à, em không cần phải giận dữ như vậy, sẽ nổi mụn đấy. Em không muốn ăn cơm thì chúng ta gọi cà phê uống nha”

Tô Manh thấy vẻ điềm tĩnh của Triệu Trí Tuấn, hít một hơi thật sâu, thật khó mà kiềm chế được cơn bực tức.

trong người: “Được, anh cứ từ từ nói, chúng ta từ từ nói chuyện”

Người phục vụ e dè mang hai ly cà phê đến bàn của hai người họ, đứng ở quầy thu ngân nhìn chằm chằm vào.

bàn của họ, sợ rằng bọn họ nói chuyện không được lại đánh nhau.

Tô Manh đặt ly xuống, ngồi vát chéo chân, hai tay đặt lên đùi: “Anh có gì muốn nói thì nói đi. “

Triệu Trí Tuấn ngồi thẳng lưng, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào Tô Manh, nói với giọng điệu thành khẩn: “Manh Manh à, hai ngày nay anh đã suy nghĩ rất kỹ. Anh biết, anh có lỗi với hai mẹ con em, anh nợ hai người rất nhiều thứ, lúc em khó khăn nhất thì anh lại không ở bên cạnh mẹ con em, anh đúng là không phải người nữa rồi.

‘Vậy nên em cũng vì thế mà phản đối việc anh nhận con, anh hiểu mà”

Tô Manh uống một ngụm cà phê, tỏ ý muốn anh ta nói tiếp.

Cô muốn xem thử Triệu Trí Tuấn phải nói ra một bông hoa như thế nào.

Anh ta giọng điệu càng lúc càng thành khẩn, như đang mong muốn viết lên mặt năm chữ tôi là người tử tế, lời nói cũng càng lúc càng thật lòng thật dạ.

“Anh càng nghĩ càng cảm thấy mấy năm qua, những việc anh làm đều là sai trái, em oán trách anh, không muốn Tiểu Khải nhận người cha này, anh đều có thể hiểu được.

Huống hồ bây giờ anh đã có vợ khác, nên em sợ rằng.

Tiểu Khải về đây sẽ không được đối xử tốt, nỗi lo này anh cũng hiểu, vậy nên..”

Tô Manh đặt ly cà phê xuống bàn, lặng lẽ chờ đợi điều Triệu Trí Tuấn thật sự muốn nói sau khi dông dài một hồi.

“Anh sẽ ly hôn, sau đó cùng em tái hôn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.