Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 19: Chương 19: Lúc nào anh về?




Edit: Ry

Giải Dương rót một chậu canh gà xuống, tất cả mọi người lên tinh thần.

Kha Lam: Giải Dương nói đúng, IUD vẫn còn.

Hứa Thần Hạo: Ừ.

Chỉ có Đồng Kiếm bị lệch trọng điểm: Ca khúc mới đã ghi âm rồi sao? Lúc nào vậy? Sao em không biết, chẳng phải mới có bản nhạc thôi à, ca từ và tên ca khúc đã có chưa?

Mọi người:...

Không khí trong nhóm lập tức thoải mái hơn nhiều, Kha Lam gửi tới hai tin nhắn bằng giọng nói.

“Ca từ viết xong rồi, tên ca khúc cũng đã có, gọi là «IUD».”

“Album bắt đầu của chúng ta là «IUD», thì cũng nên kết thúc bằng «IUD», mọi người cùng cố lên.”

Một hồi tĩnh lặng.

Đồng Kiếm: Cố lên!!!

Hứa Thần Hạo: Cố lên.

Hồ Tiêu: Cố lên!

Giải Dương mỉm cười, cũng chat một câu cố lên, trong lúc tâm trạng cực kỳ tốt đẹp, không nhịn được mà ấn mở WeChat của Cừu Hành, nhắn một tin: Lúc nào anh về? Mời anh đi concert.

Cừu Hành trả lời trong tích tắc: Bây giờ.

Giải Dương khựng lại, nhanh chóng hiểu ra, đứng dậy ra khỏi phòng đi tới ban công, nhìn về phía hai cánh cổng lớn của khu dân cư.

Mười mấy giây sau, đèn xe rạch phá bóng đêm, hai cánh cửa từ từ mở ra, một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đi vào, đi thẳng về phía biệt thự.

Giải Dương xoay người xuống lầu.

...

Khi Giải Dương xuống tới phòng khách, Cừu Hành đã vào đến cửa. Hắn mặc một bộ âu phục màu đen, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là đi vào trong rồi cởi áo khoác, thấy Giải Dương đi xuống cũng chỉ thản nhiên liếc một cái, sau đó vứt áo khoác xuống ghế sô pha, kéo cà vạt, nhắm mắt ngồi xuống, người ngả vào thành ghế.

Giải Dương ngồi xuống ghế sô pha dài bên cạnh Cừu Hành, để ý thấy quầng thâm dưới mắt hắn rất đậm, sắc mặt cũng kém hơn lúc trước khi đi nhiều, anh hỏi: “Mệt lắm à?”

Cừu Hành không nói gì, hai chân duỗi ra, tay đan vào nhau đặt trên bụng, bả vai cũng thả lỏng tụt xuống, hơi thở vừa nhẹ vừa khẽ.

Xem ra là mệt muốn chết rồi.

Giải Dương đứng dậy.

“Đi đâu?”

Giải Dương dừng lại, nghiêng đầu nhìn Cừu Hành, thấy hắn vẫn nhắm mắt, anh trả lời: “Đi rót nước cho anh, môi anh khô nứt nẻ rồi, cần bổ sung nước.”

“Hừ.” Cừu Hành phát ra một tiếng cười hừ bằng mũi, giơ tay giật cúc áo sơ mi, càng vùi mình vào sâu trong ghế sô pha, giọng nói hắn mang theo một sự khàn khàn vì mệt mỏi quá độ: “Không đến lượt cậu... Ngồi xuống.”

Liễu Toa thả nhẹ bước chân đi tới, ra hiệu cho Giải Dương “mời ngồi” và “để tôi”, sau đó tiến lên nhặt áo khoác và cà vạt của Cừu Hành, lại nhẹ nhàng rời đi.

Giải Dương lại ngồi xuống ghế sô pha, phát hiện đám giúp việc lúc nãy còn hoạt động khắp nơi và trợ lý Hà Quân chẳng biết đã biến mất từ khi nào, trong phòng khách chỉ còn lại anh và Cừu Hành.

Trong sảnh rất yên tĩnh, Giải Dương có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của Cừu Hành. Âm thanh ấy nhẹ nhàng mềm mại mà chậm chạp kéo dài, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như bị thứ gì đó chặn lại khiến nó không được thông suốt, khiến người nghe khó chịu.

Anh quan sát dáng vẻ của Cừu Hành lúc này một chút.

Bất cứ ai khi bị bệnh cũng có một sự ảm đạm không được thuận mắt, Cừu Hành cũng không ngoại lệ. Hắn là một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết ngôn tình, mặc dù Cừu Hành rất phù hợp với quy luật của quần chúng là có một nhan sắc có thể sánh ngang với nam chính, nhưng vì hắn bị bệnh nên vẻ đẹp đó luôn bị sự bệnh tật và u ám bao phủ, khiến người ta rất khó chú tới ngay từ đầu.

Giống như hiện tại, Cừu Hành thả lỏng ngả người vào ghế sô pha, đầu hơi ngửa lên, từ trán đến cằm là một đường cong hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật, nhưng bất kì ai nhìn thấy hắn, thứ đầu tiên chú ý sẽ luôn là hốc mắt hơi hãm xuống và bờ môi khô khốc thâm thâm.

Giải Dương nhớ tới bản thân mình đời trước ở tận thế giãy dụa mưu sinh. Khi đó mỗi ngày anh đều rất mệt mỏi, ngủ không đủ giấc, thể lực tiêu hao, bộ não luôn phải vận hành với tần suất cao, từng giây từng phút luôn phải cảnh giác tránh để bị nguy hiểm kéo vào vực sâu... Rất giống Cừu Hành lúc này.

“Nhìn cái gì?”

Giải Dương hoàn hồn, đối diện với cặp mắt không biết đã mở ra từ khi nào của Cừu Hành, trả lời: “Chỉ là hơi tò mò một chút, không biết anh... Lúc trẻ trông thế nào.” Anh kịp thời sửa lại cách nói “trước khi bị bệnh“.

Cừu Hành lạnh mặt: “Cậu chê tôi già?”

“...”

Giải Dương cảm thấy mình ở phút trước vừa nảy sinh cảm giác cảm thông với Cừu Hành đúng là điên rồi, trả lời: “Không, ngài còn rất trẻ ạ.”

Lông mày Cừu Hành nhíu lại, không vui nhìn Giải Dương, nhìn một hồi rồi bỗng nhắm mắt lại, ngả về ghế sô pha, dáng vẻ như đang phải kìm nén bực bội.

Giải Dương cũng dựa vào ghế sô pha.

Một lúc lâu sau.

“Anh---”

“Cậu---”

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng.

Cừu Hành mở mắt ra, hơi nghiêng người đặt một tay lên trán, xoa nắn huyệt thái dương, bàn tay che nửa mắt, hắn hỏi: “Concert gì?”

Đúng lúc Liễu Toa mang nước đến, Giải Dương đứng dậy nhận lấy, giơ bình nước rót một chén nước ấm, trả lời: “Concert lần đầu tôi lên sân khấu, anh muốn xem không?” Nói xong đưa nước tới trước mặt Cừu Hành.

Cừu Hành nhìn Giải Dương một chút, ngồi thẳng dậy nhận cốc nước, uống một hơi cạn sạch, hắn nói: “Không hứng thú.” Nói rồi nhét cái ly về lại tay Giải Dương, đứng dậy đi về phía cầu thang.

Giải Dương đặt ly xuống theo sau.

Cừu Hành dừng bước quay người, đứng trên bậc thang nhìn xuống Giải Dương, ấn đường nhăn tít, dùng hơi thở đẩy người ra xa ngàn dặm, hắn nói: “Đi theo tôi làm gì.”

“Tôi đâu có đi theo anh, tôi chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.”

“...”

Mấy giây sau, Cừu Hành xoay người, nhanh chân lên lầu, nháy mắt đã biến mất ở khúc rẽ cầu thang.

Giải Dương nhìn hắn rời đi, sau đó tiếp tục đi lên.

“Ông chủ nhỏ.”

Giải Dương dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Liễu Toa đứng dưới chân cầu thang, cô nói: “Lúc cơ thể không thoải mái, A Hành sẽ không để ý đến người khác, với... Lúc đi công tác, mỗi ngày A Hành đều sẽ hỏi trợ lý có nhận được tin nhắn nào không.”

Mới đầu Giải Dương không hiểu lắm ý của Liễu Toa, nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhớ ra, trước đó anh đã nói với Hà Quân là sẽ gửi tin cho y trước khi gọi Cừu Hành để xác nhận Cừu Hành đã ngủ chưa.

Hình như từ lúc đó đến giờ, anh vẫn luôn bận việc của Văn Ý nên không liên lạc lại với Cừu Hành thì phải.

Giải Dương đút tay vào cúi quần, anh nói: “Liễu trợ lý, sau này cứ gọi tôi là Giải Dương đi.”

Liễu Toa tưởng là anh không hiểu được ám hiệu của mình, im lặng hai giây rồi nói: “Vâng tôi hiểu rồi. Vậy ngài hãy đi nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.”

“Đàn Cừu Hành mua hộ tôi ở đâu?”

Động tác xoay người của Liễu Toa dừng lại.

Giải Dương cất bước đi xuống dưới: “Tôi luyện đàn ở trong phòng mình, lầu hai liệu có nghe thấy không?”

Liễu Toa nhìn về phía Giải Dương, mấy giây sau mím môi cười, cô nói: “Tôi cũng không chắc lắm, có lẽ ngài có thể thử một chút.”

...

Trăng tròn bay lên giữa không trung.

Giải Dương cầm đàn đi ra ngoài ban công, tìm một chỗ có ánh sáng tốt nhất mà đứng, đặt đàn lên vai trái, hơi nghiêng đầu, đặt cằm lên chỗ tựa, giơ tay cầm cây vĩ đặt lên trên đàn, ngón tay đè lại dây đàn, dừng lại mấy giây, sau đó nhẹ nhàng kéo vĩ.

Một tạp âm như tiếng cưa gỗ ngắn ngủi tung bay trong màn đêm.

Đã quá lâu không chạm vào đàn, ngón tay bởi vì xúc động nên cứng đờ, âm thanh thứ nhất lạc điệu cũng không bất ngờ, cổ tay Giải Dương dừng lại, sau đó khẽ cười.

Anh yêu thời đại thanh bình này.

Gió đêm đầu thu se se lạnh mơn trớn đôi gò má, Giải Dương nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của thân đàn, cổ tay khẽ nhúc nhích, kéo ra âm thanh thứ hai. . Truyện Quân Sự

Tiếng đàn có hơi ngắc ngứ chảy ra, sau đó dần nối thành đường, dệt ra chiếc lưới, ở giữa không trung ngập ngừng cất bước, cẩn thận chạy đi, cuối cùng vui sướng nhảy vọt, quấn quanh gió nhẹ, lay động ánh trăng, trải vào sâu trong bóng tối.

Giải Dương cảm thấy chính mình cũng hòa theo nốt nhạc, dưới ánh trắng duỗi eo bẻ tay, ở trong gió nhẹ giẫm lên tầng mây, thoát khỏi tất cả xiềng xích nơi phàm trần, như đứa trẻ mới lạ mà hân hoan nhìn thế giới mới tinh dưới chân, du ngoạn, chơi đùa, thoải mái vui cười, thỏa sức gào khóc, sau đó lại như mỏi mệt, tìm tới đám mây mềm mại an toàn nhất, trốn trong nơi sâu thẳm, yên lành thiếp đi.

Dưới lầu.

Trong căn phòng chỉ có bóng tối, Cừu Hành bị cơn đau đầu giày vò đến mức không thể chìm vào giấc ngủ đang ngồi tựa vào đầu giường, ngón tay kẹp một điếu thuốc không được châm lửa, hắn ngửa đầu ra sau, nhắm mắt tựa trên gối mềm.

Tiếng đàn rung động bóng đêm, tràn vào vây quanh không sót một ngóc ngách.

“Xùy.”

Một hồi lâu sau, Cừu Hành nắm điếu thuốc vào trong lòng bàn tay, vứt đi, vén chăn nằm xuống.

“Kéo cái thứ gì khó nghe.”

Giai điệu kia đã tìm được đám mây có thể dừng chân yên giấc, đang lười biếng duỗi người trong đó, khe khẽ ngáp một cái. Cừu Hành nhắm mắt lại, vô thức điều chỉnh hô hấp theo điệu nhạc.

Cơn đau đầu cũng không giảm bớt, nhưng hắn mau chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Giải Dương lại thức đêm.

Nửa đêm chơi đàn thật sự không phải là ý kiến hay, anh cứ chơi rồi lại chơi cho đến khi linh cảm ập tới, không nhịn được chạy về phòng bật máy tính lên ghi lại, ghi lấy ghi để, trời cũng chậm rãi sáng lên.

Đợi đến lúc Giải Dương tắt máy tính, đồng hồ treo tường đã nhảy tới thời gian ăn sáng.

Tinh thần rất mệt mỏi, muốn ngủ. Nhưng không được, trước hết phải nhét đầy bao tử đã.

Giải Dương đẩy máy tính ra đứng dậy, vừa dùng hết sức kháng cự cảm giác mệt mỏi trong cơ thể do thiếu ngủ mang tới, vừa ra ngoài xuống lầu.

Cừu Hành ở dưới nhà đã dậy, đang ngồi cạnh bàn ăn xem điện thoại, trên bàn bày bữa sáng, hắn lại không ăn. Giải Dương ngồi xuống đối diện Cừu Hành, một câu chào cũng không có sức để nói, cầm cái bánh bao hấp nhét thẳng vào miệng, đồng thời cực kỳ không ra thể thống gì mềm oặt dựa vào ghế.

Cừu Hành nhìn Giải Dương từ trên xuống dưới, đen mặt: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thức đêm.”

Sắc mặt của Cừu Hành dùng mắt thường cũng có thể thấy đang sầm xuống.

“Đừng nói gì hết.” Giải Dương giơ tay lên: “Lúc tôi ngủ không đủ tính tình sẽ rất tệ hại, lúc này anh mà chọc tôi rất có thể sẽ đáp trả anh, đừng để đến lúc đó lại làm anh tức đến không ăn nổi.”

Cừu Hành ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng: “Tôi sẽ bị cậu chọc giận đến mức ăn không nổi? Chỉ bằng cậu?”

Giải Dương lại cắn thêm cái bánh bao, im lặng. Lúc mệt mỏi, thật ra một lời anh cũng không muốn nói.

Môi Cừu Hành kéo thành một đường thẳng, mặt không chút thay đổi nhìn Giải Dương một hồi, đột nhiên hai tay chống bàn đứng dậy, rời đi.

Giải Dương mặc kệ Cừu Hành, ăn sáng xong trực tiếp lên lầu, tắm táp qua loa rồi ném mình lên giường.

Ngủ chưa được hai tiếng, Giải Dương đã bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại réo không ngừng. Anh mở đôi mắt nặng trĩu cay xè, cầm điện thoại nhận cuộc gọi rồi mở loa ngoài, ném di động sang bên cạnh gối, tiếp tục nhắm mắt lại.

“A lô.”

“Giải Dương, bên Mạc Bân lại đăng bài mới.” Tiếng Hồ Tiêu truyền đến, mang theo lửa giận được đè nén: “Thằng đó bẻ cong sự thật, nói đúng là mình đã xảy ra mâu thuẫn với Kha Lam và Đồng Kiếm, nhưng nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn là vì Kha Lam và Đồng Kiếm chê ca khúc hắn sáng tác không hay, muốn mua ca khúc từ bên ngoài, hắn ta không đồng ý, thế là cãi nhau.”

Giải Dương tỉnh táo hơn một chút, mở nửa con mắt: “Công ty mới vứt bỏ hắn rồi à, sao lại để hắn ra ngoài sủa bậy như vậy.”

Nếu như Mạc Bân cứ im lặng, vậy tất cả những tin đồn xấu trên mạng về Mạc Bân cũng chỉ là đặt điều không có bằng chứng, mọi người kể lể bàn luận một hồi là cũng chìm. Nhưng giờ Mạc Bân lại ra mặt đáp trả, vậy chẳng phải là tự đưa ra bằng chứng à.

“Mạc Bân không chỉ nói vậy thôi đâu.” Hồ Tiêu hít sâu một hơi: “Thằng đó còn tìm người tung tin chuyện ba cậu từng muốn bán cậu cho người khác nữa, nói cậu từ lúc đó trở đi bắt đầu ảo tưởng, chướng mắt IUD sắp tàn, vẫn luôn châm ngòi quan hệ của các thành viên, muốn khiến cho mọi người tan rã.”

Giải Dương không nghĩ tới lại có người ngu như Mạc Bân. Việc ngủ không đủ giấc khiến anh trở nên cáu kỉnh, ngắn gọn nói một câu: “Mặc kệ thằng đó, cứ để cho nó múa may chán đi.” Nói xong cúp điện thoại, mở Weibo ra, híp mắt gõ chữ, gõ xong thì tắt máy vứt sang một bên, kéo chăn trùm kín đầu.

Weibo.

[Giải Dương: Mạc Bân, tôi ngủ bù đã, đợi tôi tỉnh ngủ rồi chúng ta cùng tâm sự một chút chuyện ba tôi muốn bán tôi.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.