Diệp phu nhân đã mấy năm xa cách cho nên có phần nhớ con gái. Về phía Sở Chi cũng đã yên bề gia thất. Mặc dù cô thường xuyên đến thăm bà nhưng bà vẫn có chút buồn buồn vì không đủ mặt cả hai.
- “Vâng. Con sẽ thu xếp công việc để về thăm mẹ.”
Sở Kiệt ở bên ngoài lén áp tai vào để nghe cuộc trò chuyện. Hóa ra là bà ngoại. Cậu từ nhỏ chỉ gặp mặt bà qua các cuộc gọi video call chứ chưa bao giờ được chạy đến ôm chầm lấy bà. Sở Kiệt dù sao cũng là một đứa trẻ, cậu bé muốn được đoàn tụ bên gia đình. Đặc biệt là cô nhóc tinh nghịch Sở Hạ.
Suy nghĩ một lúc, Sở Kiệt quyết định gõ cửa. Sau khi được phép, cậu khẽ chậm rãi bước vào bên trong, nghiêm túc hỏi Sở Nguyệt:
- “Mẹ à, có phải con được trở về thăm ông bà và Sở Hạ không?”
Nghe cậu hỏi, Sở Nguyệt có chút chần chừ, một lúc sau mới đáp lại:
- “Sẽ sớm thôi con. Hiện tại mẹ đang sắp xếp lại công việc ở đây. Khi đó chúng ta mới yên tâm mà trở về.”
- “Vâng ạ.”
Sở Kiệt ngoan ngoãn gật đầu. Nếu như là đứa trẻ khác ngay khi nghe được tin này sẽ mừng rỡ mà nhảy xổ lên. Còn cậu thì lại vô cùng điềm tĩnh tựa như không có chuyện gì. Mặc dù còn rất nhỏ, nhưng Sở Kiệt sống rất nguyên tắc. Những quần áo mà cậu mặc phải được sắp xếp theo từng tone màu, từ màu sáng cho đến màu tối, từ lạnh sang nóng. Chỉ cần ai đó đảo sai một vị trí sẽ lập tức bị đuổi việc. Ngay cả những thứ liên quan đến giấy. Dù đơn giản chỉ là tờ báo thông thường, nếu như chỉ làm nhăn một góc, Sở Kiệt liền lập tức ném vào sọt rác. Cho nên trong nhà, ngoài mẹ của cậu ra thì chỉ có quản gia là nắm rõ tất tần tật về cậu chủ nhỏ khó tính này.
...***...
- “Cái gì? Diệp Sở Nguyệt vài ngày nữa sẽ rời Anh quốc sao?”
Mạc Chấn Quan ngay khi nghe nhân viên báo lại mà vô cùng bất ngờ. Trong đầu ông dường như đang tính toán điều gì đó liền lập tức hỏi người thuộc hạ bên cạnh:
- “Thế có biết khi nào cô ta đến sân bay không?”
- “Thưa ngài, hiện tại vẫn chưa có lịch trình cụ thể từ phía bên đó. Nhưng tôi nghe nói, chuyến đi lần này đơn giản chỉ muốn đưa con trai của cô ta về thăm gia đình.”
- “Chậc, vậy sao?”
Mạc Chấn Quan đưa tay gõ gõ lên bàn. Suy nghĩ một lúc lâu sau đó mới lên tiếng:
- “Cứ bám sát lịch trình. Đợi khi cô ta hoàn toàn ra sân bay, sau đó mà thực hiện theo kế hoạch.”
Tên thuộc hạ ngầm hiểu liền cúi đầu tuân lệnh sau đó bước ra ngoài. Mạc Chấn Quan nhếch môi đầy đắc ý:
- “Tôi không tin lần này cô lại từ chối hợp tác với tôi.”
...***...
Sở Hạ ở trường là một cô bé khá hoạt bát, lanh lợi cho nên thu hút khá nhiều bạn nam trong lớp. Mỗi ngày, đều có người bỏ vào ngăn tủ của cô bé vài viên kẹo, có khi là sữa, là bánh. Hôm nay cũng thế, một bé trai đến trước bàn học của Sở Hạ, hai tay cầm lấy một hộp quà hình trái tim, bên trong là những viên kẹo chocolate thơm ngon, ngập ngừng nói:
- “Sở Hạ, tớ muốn làm bạn trai của cậu. Đồng ý nhé.”
Ngay lập tức, Sở Hạ đẩy hộp quà về phía cậu bé thay cho lời từ chối, cô đáp:
- “Xin lỗi cậu. Nhưng mình đã có đối tượng rồi, chú ấy sẽ sớm đến thăm mình, sau đó sẽ cưới mình làm vợ.”
Người mà Sở Hạ nhắc đến không ai khác chính là Ngôn Chính Phàm. Quả thật, trí nhớ của Sở Hạ không hề tầm thường. Chỉ là câu nói bông đùa của anh mà cô bé cứ cho như là lời hẹn ước. Còn nói sau này sẽ lấy anh. Trách nhiệm nặng nề này, Ngôn Chính Phàm anh làm sao mà gánh vác nổi.
Hắc xì....
Khi không, ngay trong cuộc họp, Ngôn Chính Phàm cảm nhận dường như có ai đó đang nhắc đến mình mà hắc hơi liên tục.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN