Sở Thiếu Trung ngay khi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của Sở Nguyệt liền tức giận lớn tiếng mắng toàn bộ đám đông đang vây quanh.
- “Sao mọi người lại có thể làm chuyện này với cô ấy.”
- “Tại vì cô ta quyến rũ lấy Cung Đình Kê của chúng em.”
Phía bên này, Lý Nhậm Vũ khẽ lấy áo khoác của mình mà lau đi vết bám trên quần áo của Sở Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- “Em đừng sợ, đã có anh ở đây.”
Nói rồi, anh liếc mắt ra hiệu Sở Kiệt ở lại trông chừng Sở Nguyệt còn bản thân tiếp tục xông vào đám đông, lớn giọng tuyên bố:
- “Nếu như các người thành tâm muốn biết mọi chuyện thì tôi đây sẵn lòng giải đáp. Diệp Sở Nguyệt chưa từng đi quyến rũ người nào cả. Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi.”
- “Hả?”
Câu trả lời từ phía Lý Nhậm Vũ khiến ai nấy cũng sững sờ mà há hốc miệng ngạc nhiên. Sở Thiếu Trung ở gần đó chưa kịp lên tiếng thì đám đông hiện tại đã bị người trước mặt thao túng hoàn toàn. Lý Nhậm Vũ dõng dạc bước từng bước về phía Diệp Sở Nguyệt đang ngồi trên ghế mà nhanh chóng đeo vào tay cô chiếc nhẫn cầu hôn khiến cô trợn tròn xoe mắt.
- “Lý Nhậm Vũ, anh có biết mình đang làm gì không?”
Sở Nguyệt vô cùng khó xử nhưng giả vờ cười gượng, miệng không ngừng cằn nhằn bên tai người đối diện. Nghe thế, Lý Nhậm Vũ lập tức ghé sát tai cô mà nói nhỏ, khóe môi nở một nụ cười:
- “Thì anh đang lấy lại danh dự cho em đấy.”
Sở Kiệt đứng bên cạnh cũng bất ngờ chẳng biết anh lấy chiếc nhẫn từ đâu ra. Quả thật ông chú này luôn tạo cho người khác nhiều bất ngờ.
- “Tôi Lý Nhậm Vũ, tổng giám đốc tập đoàn số một Bình Thăng cũng như nhà sáng lập tập đoàn công nghệ trí tuệ nhân tạo Artificial Intelligence Corporation (AIC), vị hôn phu của Diệp Sở Nguyệt xin tuyên bố nếu sau này chỉ cần có ai đó làm hại cô ấy, tôi sẽ kiện bọn họ đến cùng.”
- “Vậy anh giải thích tấm hình này như thế nào?”
Sở Thiếu Trung chưa kịp lên tiếng thì đã bị Lý Nhậm Vũ cắt ngang, anh vòng tay ôm lấy Sở Nguyệt, dõng dạc đáp:
- “Thực ra bức ảnh đó chỉ là ghép nhằm gây sự chú ý mà thôi. Với lại, Cung Đình Kê của các người với Sở Nguyệt nhà tôi chỉ là bạn bè tốt, việc ôm nhau cũng là bình thường.”
Vừa nói, ánh mắt Lý Nhậm Vũ không ngừng liếc về phía Sở Thiếu Trung ngụ ý như muốn anh cùng phối hợp với mình. Hiểu ra vấn đề, Sở Thiếu Trung lập tức gật đầu xác nhận. Thực ra anh có tình cảm với Sở Nguyệt nhưng hiện tại đứng trước đám fan cuồng như thế, việc xác nhận chỉ là hiểu lầm là rất quan trọng. Điều này còn bảo vệ danh dự cho cô.
Nghe hai người nói, đám đông lúc này dường như có chút tin tưởng. Tuy nhiên, vẫn có vài người không tin mà lớn tiếng nói:
- “Có thể anh ta đang nói dối để lừa gạt chúng ta.”
Bất ngờ, Lý Nhậm Vũ không còn cách nào khác để chứng minh cho bọn họ rằng anh đang nói thật liền lập tức nắm lấy tay Diệp Sở Nguyệt kéo về phía mình, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn xác nhận.
- “Ưm....”
Trước sự chứng kiến của nhiều người, Lý Nhậm Vũ không ngần ngại mà trao Sở Nguyệt nụ hôn đằm thắm. Anh say sưa hôn lấy môi cô mặc cho Sở Thiếu Trung đang ở gần đó chứng kiến toàn bộ. Hai tay anh siết chặt, trong lòng không ngừng ghen tức. Không ngờ, cuộc hỗn loạn này lại tạo cơ hội để Lý Nhậm Vũ quan minh chính đại công khai tình cảm với Diệp Sở Nguyệt.
Sau một hồi kháng cự quyết liệt, cuối cùng Sở Nguyệt cũng chịu thua trước nụ hôn bá đạo của người trước mặt. Cô nhắm mắt tận hưởng dư vị ngọt ngào truyền từ đầu lưỡi anh sang vào bên trong khoang miệng của cô.
- “Trời ơi, xấu hổ chết mất. Không dám nhìn luôn.”
Sở Kiệt đứng gần đó không xa chứng kiến cảnh tượng này mà gương mặt đỏ bừng liền sau đó đưa tay che mắt, miệng không thầm mắng Lý Nhậm Vũ tại sao lại có thể hành động một cách bồng bột như thế. Anh là đang khẳng định chủ quyền của mình hay sao?
- “Cái gì chứ? Lý Nhậm Vũ là vị hôn phu của Sở Nguyệt sao?”
Tin tức liên quan đến mối quan hệ giữa Lý Nhậm Vũ và Sở Nguyệt trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi, thoáng chốc đã đến tai Phó Từ Thiên khiến anh tỏ ra tức giận và hụt hẫng vì người phụ nữ mà mình thích lại có hôn ước với tên Lý Nhậm Vũ tính tình chẳng ra gì.