Diệp Sở Nguyệt chạy một mạch đến sở cảnh sát. Cô lo lắng, lập tức chạy vào bên trong. Vừa vào đến nơi đã nhìn thấy Sở Kiệt trên tay cầm một con gấu nhồi bông, miệng đang ngậm kẹo trông vô cùng điềm tĩnh. Vừa nhìn thấy cô, cậu bé liền cất tiếng gọi:
- “Mẹ ơi, con ở bên này.”
- “Tiểu Kiệt, con có bị làm sao không?”
Nghe mẹ hỏi, Sở Kiệt đang ngồi trên ghế lập tức nhảy xuống, đôi chân chậm rãi tiến về phía trước. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lấy tay cô, điềm đạm nói:
- “Chúng ta về nhà thôi mẹ. Mọi chuyện con sẽ kể lại cho mẹ sau.”
...***...
Ngôn Chính Phàm đã rời đi một lúc thế nhưng ánh mắt của Sở Hạ vẫn dõi theo. Cô bé lộ ra vẻ mặt buồn bã liền quay lưng trở vào thì bỗng nghe giọng nói vang vọng từ xa:
- “Sở Hạ bé nhỏ của bác.”
Cô bé tưởng rằng Ngôn Chính Phàm quay trở lại mà môi hé mở như sắp cười. Thế nhưng, ngay khi xác định người đó không phải là anh mà là ông bác Lý Nhậm Vũ của mình liền lạnh nhạt xoay lưng bước vào trong.
Lý Nhậm Vũ đoán rằng nguyên nhân khiến cho cô bé không vui mừng khi nhìn thấy anh chính là anh đã bỏ lỡ ngày quan trọng này. Chợt nhận ra con gấu bông vốn dĩ mang đến tặng cho cô đã cho Sở Kiệt, Lý Nhậm Vũ tỏ ra vô cùng khó xử liền sau đó nhanh chân đứng chắn trước người cô bé. Sở Hạ bĩu môi mà không thèm nhìn anh. Cô thật sự đang rất giận người bác vô tâm này.
- “Sở Hạ, bác xin lỗi vì đến muộn lại không mang quà cho con. Sau này bác sẽ đền lại nhé.”
Sở Hạ chu môi, tỏ vẻ chưa hài lòng:
- “Nếu vậy, bác phải mua quà gấp đôi cho con.”
- “Được, được.”
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô bé. Sở Hạ khá dễ dỗ dành. Vẻ mặt khó chịu khi nãy liền trở nên vui vẻ sau đó cô nắm lấy tay mẹ trở vào phòng ngủ, bởi lẽ cả ngày hôm nay cô bé đã khá mệt.
Vừa trở về phòng, Sở Hạ đã tò mò vội mở món quà sinh nhật mà Ngôn Chính Phàm tặng cô. Không biết bên trong có gì. Ngay khi món quà được mở ra, cô bé đã tròn xoe mắt mà lập tức cầm lên nhìn chăm chú. Anh tặng cô quả cầu thủy tinh trong suốt. Phía bên trong là hình ảnh cô công chúa nhảy múa dưới làn tuyết trắng xóa. Khi nhấn nút, cô công chúa lập tức xoay tròn cùng với giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Sở Hạ nhắm mắt mà tận hưởng giai điệu tuyệt vời ấy. Trong tất cả những món quà hôm nay, duy chỉ có món quà của Ngôn Chính Phàm là cô thích nhất mà mang theo nó để bên cạnh gối nằm của mình, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
...***...
Diệp gia...
Mẹ con Sở Nguyệt trở về Diệp gia tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Diệp phu nhân nhìn dáng vẻ có chút mệt mỏi của Sở Kiệt mà bảo cô đưa cậu về phòng nghỉ ngơi. Đến phòng, Sở Kiệt lập tức khóa chặt cửa phòng như không muốn bị ai làm phiền. Nhìn thấy vẻ mặt có chút căng thẳng của con trai, hành động đang chỉnh lại ga giường cho cậu của Sở Nguyệt lập tức dừng lại. Cô tỏ ra vô cùng khó hiểu, nhìn thẳng vào mắt cậu bé, nghiêm giọng hỏi:
- “Chuyện con muốn nói với mẹ khi nãy là gì?”
Liền lập tức, Sở Kiệt chạy về phía cô mà ghé sát vào tai nói nhỏ:
- “Ngày hôm nay, con vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bọn bắt cóc. Và người đàn ông phía bên kia không ai khác ngoài Mạc Chấn Quan.”
Khi không, cậu bé lại khẳng định kẻ chủ mưu bắt cóc là ông ta. Sở Nguyệt suy nghĩ lại những gì mà con trai nói cùng với liên kết tất cả sự việc trước đây. Quả thực hiện tại, người mà cô mâu thuẫn không ai khác ngoài ông ta, cho nên những gì mà Sở Kiệt nói không hẳn không có lý. Sở Nguyệt ánh mắt sắc lạnh. Ông ta đúng là đụng sai người rồi. Bản thân cô hiện tại không đơn giản như lúc trước. Nếu ông ta muốn dùng cách này để lấy được lợi ích từ cô thì cô cũng khiến cho công ty của ông ta khốn đốn.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN