"Ngoan nào..." Hơi thở của anh như nuốt lấy cô, tay kia thì kéo vạt áo, chạm lên cơ thể cô, "Nghe lời đi..."
Nguy Đồng rất không nghe lời, đẩy anh ra lần nữa.
Anh không nói tiếng nào, lông mày nhăn lại, nắm cổ tay cô đặt trên sàn nhà cúi đầu hôn cô, lần này dùng hết sức lực. Nguy Đồng nhất thời không đẩy ra được, cô hoảng hốt, giọng như lạc đi, "Lăng Thái, anh đừng ép em!" Thật sự đừng ép cô nữa, nếu tiếp tục ép nữa ngay cả cô cũng không biết mình sẽ làm chuyện gì.
Có thể là XXX, cũng có thể là OOO, cho dù là XOXO cũng rất có thể. Cô nam quả nữ trong một phòng, nam sắc ở trước mặt, bây giờ trong đầu cô toàn là suy nghĩ đen tối, chỉ sợ chính mình bị kích động quá đè lại anh ấy, nhưng cô không muốn biến thành "cầm thú" giống Lăng Lạc An.
Thừa lúc anh hơi buông lỏng, Nguy Đồng lập tức trốn sang một bên giữ chặt cổ áo. Trong ánh trăng, ánh mắt đàn ông chăm chú nhìn cô có chút lạnh, đáy mắt như ẩn giấu cảm xúc gì đó mà cô không hiểu được.
Ánh mắt nhìn cô chậm rãi rời đi, một lúc sau, nhịp thở anh bình thường lại, nhẹ nhàng nói với cô, "Dưới đất lạnh, lên đây ngủ đi. Anh không đụng vào em nữa."
***
Ngày hôm sau, Nguy Đồng rốt cuộc không nhịn được, gọi điện thoại cho Hình Phong Phong cầu cứu, "Phong Phong, mình hình như rất muốn..."
Đầu dây bên kia Hình Phong Phong đang bận tối tăm mặt mũi, nghe không rõ ràng, nổi nóng, "Cậu muốn bị đánh phải không? Không có việc gì lại đi nói tình tiết đêm chăn gối của hai vợ chồng cậu với mình? Cậu cứ làm gì thì làm, có biết hôm nay mình bận muốn chết không? Buổi chiều còn phải đi công tác. Cậu cho rằng ai cũng được sung sướng không phải làm gì như cậu à!"
Nguy Đồng mắng xối xả, nhưng chỉ khi gọi điện, Hình Phong Phong mới dám hung dữ như vậy, nếu ngồi đối diện sớm đã bị quả đấm của cô chào hỏi rồi.
Cô lại gọi cho Tô Sung, ai ngờ vừa nói "Đêm qua, trên giường, mình và Lăng Thái..." đã bị đối phương ngượng ngùng cắt lời, "Ôi! Lần trước mình nói muốn nghe tỉ mỉ là đùa cậu thôi, mặc dù bọn mình rất thân thiết, nhưng cậu đừng nói ra thật chứ! Đáng ghét!" Nói xong, Tô Sung rất thẹn thùng cúp máy.
Nguy Đồng bực tức nhìn chiếc điện thoại.
Lục Lộ là đàn ông, không thể hỏi, cha cũng là đàn ông, mười một người sư huynh đệ trong nhà cũng là đàn ông.
Nguy Đồng ngồi bứt tóc, lúc cần thì phụ nữ lại rất ít. Tại sao bên cạnh cô toàn là đàn ông vậy.
Nhưng mà, oán hận chưa được hai ngày, trước mặt cô liền xuất hiện một người phụ nữ. Một người khiến cô không thể vui nổi. Nghe nói, cô ấy là bạn gái cũ của Lăng Thái.
***
Hôm đó, cô cùng Lăng Thái trở về từ chuyến công tác thành phố B, lúc ở sân bay nghe có người gọi tên anh. Nhìn về phía tiếng gọi, là một thục nữ khoảng ba mươi tuổi, một quý cô văn phòng tiêu chuẩn, đang nở nụ cười vui mừng vì bất ngờ gặp mặt.
Nụ cười ấy khi nhìn thấy cô đứng cạnh lại như nhạt đi vài phần.
"Lăng Thái, vị này là trợ lý mới của anh sao? Chào cô, tôi tên là Hoàng San." Ánh mắt của cô gái đảo một vòng trên người cô, đều là phụ nữ, Nguy Đồng không có cảm giác gì, đối phương lại khó giấu được ánh mắt kinh ngạc.
Chiếc áo phông ngắn tay rộng thùng thình lộ vai màu xám, quần đùi màu trắng gạo, đôi boot buộc dây màu đen, rõ ràng là một bộ đồ hết sức bình thường, nhưng kết hợp với gương mặt quyến rũ màu nâu nhạt và mái tóc xoăn dài khiến cô càng thêm xinh đẹp. Thêm đôi chân dài tươi trẻ và thân hình chuẩn mực, cho dù không nói một câu nào ngồi đó, vẫn thu hút được ánh mắt những người đàn ông xung quanh.
Nguy Đồng đang mải chơi game trên điện thoại, chỉ ngẩng lên chào một câu "Hi!" sau đó lại cúi đầu mải miết chơi. Lăng Thái nhìn người bên cạnh mình, khóe môi cũng chậm rãi nhấc lên, "Đây là vợ anh."
"Anh, anh đã kết hôn?" Đối phương dường như rất ngạc nhiên.
Lăng Thái thuận miệng ừ một tiếng, ngón tay đặt lên tóc Nguy Đồng, nhẹ nhàng vuốt xuống: "Máy bay chắc là bị muộn giờ, em có đói bụng không?"
"Không đói, bữa trưa em ăn rất no." Nguy Đồng đang chơi game nên trả lời tùy ý, anh dường như cũng không để ý thái độ của cô, vẫn vuốt tóc cô như cũ, giống như những sợi tóc dài đó lúc này là thứ rất thú vị.
Hoàng San nhìn bọn họ, lâu sau mới mở miệng, "Xem ra anh sống rất tốt." Ngữ khí có chút u oán, lúc nói ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng phu nhân. Đổi lại là cô gái bình thường khác, đa số sẽ hiểu ra ý tứ trong những lời đó, đáng tiếc Nguy Đồng không phải cô gái bình thường. Cô vẫn chơi game hết sức chăm chú.
"Vợ anh, rất trẻ, rất xinh đẹp."
Lăng Thái hơi nheo mắt, lịch sự nói cảm ơn.
Sự xa cách này khiến đối phương ngồi ngây ra hồi lâu, cho đến khi nghe thấy thông báo đăng ký lên máy bay mới hơi giật mình đứng lên.
***
Lúc Nguy Đồng thật sự chú ý đến người phụ nữ tên Hoàng San, là khi ở máy bay đến thành phố Z. Khi xách hành lý ra khỏi cửa, họ lại gặp nhau một lần nữa, theo như Hoàng San nói, cô từ thành phố B đến thành phố Z đi công tác, ở lại đây một tuần.
Hoàng San lấy một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Lăng Thái ở trước cổng sân bay, "Lộ trình của em không bận, anh có rảnh thì tìm em, em mời anh ăn cơm ôn chuyện cũ."
Ngón tay người đàn ông vừa chạm vào tấm danh thiếp kia, Hoàng San tiến lên một bước, đưa tay ôm anh, thật ra với tốc độ hành động bình thường mà nói, trong tình huống bất ngờ như vậy người thường không thể tránh được cái ôm đó. Nhưng quan trọng là, Hoàng San cũng không biết rõ vị Lăng phu nhân này là loại người nào.
Trong khoảnh khác xẹt điện, Nguy Đồng vứt balo, phi nhanh đến trước mặt Lăng Thái, cái ôm của người đẹp Nguy Đồng đã trực tiếp nhận thay. Nếu lúc này có người hỏi cô vì sao phải chắn, cô nhất định ngây người ra.
Thân thể tự động phản ứng, bảo cô trả lời thế nào? Bảo vệ tài sản cá nhân không bị xâm phạm?
Chìm trong mùi nước hoa nồng nặc, Nguy Đồng ngứa mũi hắt hơi một cái, đối phương cả kinh tránh ra, sắc mặt khó coi vuốt lại tóc của mình.
Nguy Đồng lấy khăn giấy ra, lau mũi đồng thời đưa một tờ cho đối phương, "Xin lỗi, nước hoa của cô quá nồng."
"Cô thật mẫn cảm." Hoàng San khẽ động khóe miệng cười cười, "Vừa nãy chẳng qua chỉ là chào hỏi bình thường giữa bạn bè, cần phản ứng như vậy sao?"
"Tôi chỉ cảm thấy, lần sau cô còn muốn ôm chồng người khác thì tốt nhất phải hỏi ý kiến vợ người ta trước." Nguy Đồng nhún nhún vai, xách ba lô lên, quay đầu hỏi Lăng Thái có đi hay không?
Người đàn ông từ đầu chí cuối không nói gì ảm đạm cười, anh đón túi của Nguy Đồng, cầm tay cô, chào Hoàng San, sau đó đi về phía chiếc xe đang đợi ngoài sân bay.
Ánh mắt, động tác dịu dàng như vậy hoàn toàn không phải bộ dạng của Lăng Thái trong trí nhớ Hoàng San.
Hoàng San ngẩn người đứng đó, rất rất lâu.
***
Ngày thứ hai sau khi quay về thành phố Z, Lăng Thái dẫn theo Nguy Đồng về thăm Nguy gia, nói tỉ mỉ nghi thức hôn lễ, địa điểm, ngày tháng đã chuẩn bị xong cho ông Nguy nghe.
Ông Nguy thấy con rể cẩn thận như vậy, mọi chuyện đều tự mình làm, cũng có chút vui mừng, liền giữ hai người ở lại ăn cơm.
Nguy Đồng đã lâu không hoạt động tay chân, buổi chiều kéo hai sư đệ ra sân đấu đánh nhau, cô xuống tay không nhẹ, khiến bọn chúng đau kêu cha kêu mẹ. Nhị sư huynh thật sự không muốn nhìn nữa, vào phòng lấy một thứ đưa tới trước mặt cô.
Đồ vật là một bưu kiện còn chưa bóc, địa điểm gửi văn kiện là châu Úc.
"Quà của đại sư huynh? Năm nay sao lại sớm vậy?" Nhược Thần đi châu Úc nhiều năm, vì phí điện thoại rất đắt, bình thường cũng không liên lạc nhiều với bọn họ. Nhưng tháng tám hàng năm sinh nhật Nguy Đồng, anh đều gửi một phần quà về.
Bây giờ mới cuối tháng sáu, món quà sớm này làm cô kinh ngạc. Thật ra cô không biết, Nhược Thần sợ đường xá xa xôi, món quà bị thất lại, không thể đến đúng lúc, cho nên hàng năm đều gửi quà sớm, do Nhị sư huynh nhận giữ, đến ngày sinh nhật cô thì giao lại.
Món quà năm nay chỉ là một túi đựng điện thoại hình con chuột và một xấp ảnh anh tự chụp. Từng tập ảnh đều dán rất đẹp trong cuốn sổ nhỏ, mỗi trang đều có ghi chú bên cạnh đây là đâu, tâm trạng lúc chụp ảnh và chuyện đang chuẩn bị làm.
Nguy Đồng im lặng ngồi xem suốt cả buổi chiều, ngay cả Lăng Thái đến trước mặt lúc nào cô cũng không nhận ra. Cho đến khi tay của đối phương đặt lên tóc, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Người đàn ông nhìn cô mỉm cười, "Đột nhiên ngồi im lặng ở chỗ này?"
"Đang xem quà." Nguy Đồng đóng cuốn sổ lại.
"Ai tặng vậy?"
"Đại sư huynh." Cô cười híp mắt, lộ ra hàm răng trắng đẹp, "Anh ấy đang ở châu Úc vừa học vừa làm, hàng năm đều gửi quà sinh nhật cho em!" Đối với cô, mười hai sư huynh đệ Nguy gia, chỉ có Nhược Thần là khác nhất. Anh không chỉ là sư huynh, anh còn là anh trai và người thân. Ngoài cha và người mẹ đã qua đời, anh là người thương cô nhất, người luôn bảo vệ cô, không cho ai bắt nạt cô.
Nụ cười kia sáng ngời như ánh mặt trời buổi chiều, tim anh có chút lạc nhịp, nghĩ đến phản ứng hôm qua ở sân bay của cô, ánh mắt dần dịu lại, "Ngày hôm qua, tại sao em..."
"Gì cơ?" Nguy Đồng cất quà đứng lên, anh chỉ chăm chú nhìn cô, không nói thêm gì nữa. Một lúc sau, anh cười nhẹ nói bỏ đi, rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình, "Cha em rất hài lòng về những sắp xếp trong hôn lễ, còn em, có ý kiến gì không?"
"Em không có." Cứ dựa vào anh, nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của anh, đầu óc Nguy Đồng lại có những suy nghĩ lung tung không thể khống chế, còn nghĩ ra được ý kiến gì nữa chứ. Cô vội đẩy anh ra, nói mình muốn đi tìm sư huynh luyện quyền cước.
Mới đi được một bước, cô lại bị anh kéo trở về.
Cô đánh vào lồng ngực anh, ngẩng đầu đã thấy ánh mắt của anh, "Em làm sao vậy?"
"Em, em không có!" Cô vội lảng tránh.
Anh im lặng nhìn cô không nói, cho đến khi thấy cô có vẻ hốt hoảng, chỉ có thể lẩm bẩm nói, "Không phải anh đã nói với em còn chưa thích ứng sao, em cũng đồng ý với anh rồi."
Anh rời tầm mắt, nhìn những sợi tóc của cô đang quấn vào đầu ngón tay mình, "Nguy Đồng, em cho rằng, lý do để một người đàn ông và một người phụ nữ kết hôn là gì?"
Thấy Nguy Đồng há hốc mồm nghĩ, anh lại đột nhiên cúi đầu hôn cô, ngăn cản lời cô sắp nói ra. Nhìn thấy bộ dạng cô giật mình, anh lại ngạc nhiên, ánh mắt dần dần dịu lại, "Em không cần phải trả lời ngay. Tự suy nghĩ thật kỹ, nghĩ kỹ rồi hãy đến nói với anh."
***
Không đợi Nguy Đồng nghĩ thật kỹ chuyện kết hôn với Lăng Thái, một vấn đề khác lại xuất hiện.
Nguy Đồng nghĩ, có thể thành phố Z thật sự không lớn, nếu không bọn họ sao lại gặp được Hoàng San?
Hôm đó Nguy Đồng và Lục Lộ đi cùng Lăng Thái đến câu lạc bộ, trong căn phòng khá rộng, phát hiện Hoàng San lại là một trong những nhân viên đi theo của đối phương.