Ông Chủ Là Cực Phẩm

Chương 35: Chương 35: VẤN ĐỀ CÒN LẠI CỦA TÌNH MỘT ĐÊM




Lục Lộ vội vã bước ra ngoài, trong phòng bệnh, Hoàng San ghé sát tai vào vách tường nghe từng động tĩnh bên ngoài.

Hai người nói chuyện với nhau hoàn toàn không cố ý nói nhỏ tiếng, cũng không đi xa khỏi phòng bệnh, dường như hoàn toàn không bận tâm đến chuyện Hoàng San có nghe thấy hay không.

Trước khi chính tai nghe thấy Lăng Lạc An nói ra những sự đấu đá trên thương trường của anh và Lăng Thái, Hoàng San vẫn nghĩ rằng, quan hệ giữa hai người luôn rất tốt. Ít nhất, sáu năm trước là như vậy. Nhưng Lăng Lạc An lại nói rằng, ngay cả cuộc hôn nhân của Lăng Thái, cũng trở thành một phần trong cuộc chiến giữa hai người. Đó không chỉ là một cuộc hôn nhân có mục đích, mà người vợ mới cưới của sếp lớn Lăng kia, còn đã từng là người yêu của cháu ruột anh.

Hoàng San không phải là kẻ ngốc. Ngay sau khi quay về, cô đã lên mạng tìm đọc những bài báo lá cải trước kia của thành phố Z. Quả đúng như lời Lăng Lạc An nói, Nguy Đồng đã từng là bạn gái của anh, hơn nữa, hai người còn từng đính hôn với nhau.

Vậy thì, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cô gái trẻ kia, chỉ trong một thời gian ngắn đã thay đổi mục tiêu, quay sang kết hôn với chính chú ruột của bạn trai mình?

Về vấn đề này, Lăng Lạc An lại tiết lộ cho cô một manh mối khác - sáu năm trước, giữa hai người đã xảy ra cuộc tình một đêm cuồng nhiệt. Với thân thủ của Nguy Đồng, cho dù là Lăng Thái sắp xếp cô tiếp cận Lăng Lạc An, hay giữ lại bên cạnh mình, cũng đều là việc có trăm cái lợi mà không có cái hại nào, huống hồ, bản thân Nguy Đồng cũng là một mỹ nhân.

Cũng chính là mốc thời gian sáu năm trước đó, khiến Hoàng San lại bắt đầu nung nấu một hi vọng. Vì sáu năm trước, cũng chính là lúc mà cô và Lăng Thái chia tay nhau.

Năm đó khi cô đề nghị chia tay, Lăng Thái vô cùng lạnh nhạt, không một chút cảm xúc, thậm chí ngay cả một câu níu kéo cũng không có. Cô luôn cho rằng anh không hề quan tâm tới cô, đó chỉ là một mối tình hờ hững, chia tay cũng trong lặng lẽ. Nhưng, nếu thật ra anh rất quan tâm thì sao?…

Thật ra bản thân cô cũng không chắc chắn, vì năm xưa khi hai người ở bên nhau, cảm giác mà người đàn ông hoàn hảo kia mang đến cho cô, hoàn toàn không giống như đang yêu nhau. Giữa họ dường như chỉ là một mối quan hệ vô cùng mờ nhạt, gặp nhau, ăn cơm, uống cà phê, sau đó anh đưa cô về nhà... Thậm chí, họ còn chưa từng cùng nhau đi xem một bộ phim. Cô thừa nhận, năm xưa, cô vừa gặp anh đã trúng ngay tiếng sét ái tình, và chính cô đã chủ động theo đuổi anh, ngày anh chấp nhận lời yêu cô, cô đã sung sướng mừng rỡ biết chừng nào, không ngờ mối tình cô khao khát chờ đợi bấy lâu, lại hờ hững và nhạt nhẽo tới vậy.

Nắm tay là do cô chủ động, hôn cũng là do cô chủ động, nhưng sau đó, cô cứ chờ đợi mà không có gì sâu sắc hơn dù cô đã năm lần bảy lượt ra ám hiệu. Thậm chí, có một lần cô giả bệnh nằm nhà gọi anh tới chăm sóc, và chủ động muốn xảy ra chuyện đó với anh, nhưng kết quả là, anh lại lạnh lùng đẩy cô ra.

Tối đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời cô. Cô thông minh, xinh đẹp, tài giỏi, trước giờ luôn tự tin đến kiêu ngạo. Những người bạn trai trước đây của cô, đều cưng chiều cô hết mực. Vì vậy sau tối hôm đó, cô cũng bắt đầu hết kiên nhẫn với sự lạnh lùng của Lăng Thái, cũng nhiều lần tìm cớ cãi nhau với anh. Thời gian lâu dần, cô quá mệt mỏi nên cuối cùng đã đề nghị chia tay.

Thật sự cô cũng không muốn chia tay anh, chỉ là mong anh níu kéo mình, muốn ép anh một lần, để thấy được tình cảm của anh, thấy được con người thật đằng sau lớp vỏ bọc nho nhã lạnh lùng kia. Đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn không thể thấy được điều đó.

Mấy năm nay, không ít người đàn ông đã đến và đi trong cuộc đời cô, thời gian thấm thoát thoi đưa, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chỉ có một mình. Chỉ vì tất cả những người đàn ông đó không ai có thể so sánh được với anh. Gia thế tốt, năng lực hơn người, tướng mạo khí chất thì càng không cần phải nói.

Cô vẫn không thể nào quên được anh, biết bao lần cô tưởng tượng ra cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng không ngờ, khi trở về thì anh đã kết hôn với một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Sự cưng chiều, dịu dàng anh dành cho Nguy Đồng khiến cô không chịu nổi.

Vì vậy khi nói những chuyện này với Nguy Đồng, cô đã sửa đổi một chút so với sự thật. Cô và Lăng Thái chia tay vào mùa xuân, nhưng cô lại nói là vào khoảng thời gian vài tháng sau đó, mục đích chính là muốn Nguy Đồng hiểu lầm.

Nhưng Hoàng San không hề biết, sở dĩ Nguy Đồng bận tâm tới chuyện này, chính là vì nó lại trùng khớp với khúc mắc trong lòng cô suốt sáu năm nay.

***

Hoàng San lặng lẽ ngồi đó, cuối cùng đợi cho tới khi Lăng Thái bước vào, nhưng lại không phải vì cô mà tới.

"Lăng Lạc An đã nói với em chuyện giữa anh và Nguy Đồng sáu năm trước đúng không?" Chuyện này tuy chỉ có người trong cuộc biết, nhưng với tai mắt của Lăng Lạc An, muốn điều tra ra chân tướng thật sự, vốn không phải là chuyện gì khó khăn.

Hoàng San lặng lẽ gật đầu.

Lăng Thái cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, thời gian như nước chảy vô tình, đuôi mắt cô cũng đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng trên khuôn mặt đẹp tựa tượng thần của anh, lại tuyệt nhiên không hề có dấu vết thời gian. Hàng lông mày thanh tú, đôi mắt sâu thẳm vẫn hút hồn như xưa. Trong căn phòng tĩnh lặng, thần thái của anh càng trở nên ung dung, kiên định.

"Em nghe cho rõ đây, anh không cần biết em đã nói chuyện này với Nguy Đồng như thế nào, tóm lại từ nay về sau, anh không muốn em tới làm phiền cô ấy. Anh đã kết hôn với cô ấy, suốt đời này, cô ấy sẽ là vợ của Lăng Thái này, em hiểu chưa?"

Không hiểu! Cô không hiểu! Nếu cô không hiểu, có phải cô sẽ hét lên như thế thật lớn, sau đó ôm chầm lấy anh, nói cho anh biết cô mong anh quay về bên cô biết chừng nào?

Nhưng cô đã không còn là một cô bé nông nổi nữa, những chuyện như vậy, thật tình cô không làm được.

Sau khi Lăng Thái đi khỏi, cô dựa người bên cửa sổ phòng bệnh, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm.

***

Tối đó, Nguy Đồng không về Thanh Phong Vọng Sơn, sau khi rời khỏi bệnh viện, cô đã về thẳng Nguy gia. Không phải vì cô nhỏ nhen thích so đo, cũng không phải vì cô không tin tưởng Lăng Thái, nhưng chuyện sáu năm trước ngoài anh và cô ra thì không có người thứ ba nào biết, nếu không phải anh nói cho Hoàng San thì cô ta làm sao biết được?

Thì ra năm xưa anh không từ mà biệt, là vì nguyên nhân này...

Vì chia tay với người yêu nên anh buồn bã đi uống rượu, sau đó uống say, kết quả là gặp một người cũng đã say mèm là cô.

Thật ra Lăng Thái cũng không làm gì sai, hai người họ đã quen nhau từ trước, Hoàng San là bạn gái cũ của anh, đó là sự thật không gì thay đổi được. Nếu là trước kia thì cô sẽ không bao giờ để bụng, nhưng bây giờ, thật đáng chết là cô cứ mãi canh cánh chuyện đó trong lòng. …

Vì vậy tối hôm đó khi Lăng Thái gọi điện tới, cô chỉ nói một câu cụt ngủn, "Em về nhà ở vài ngày."

Phía bên kia, anh yên lặng vài giây, sau đó cũng nhẹ nhàng đồng ý, không hề hỏi thêm bất cứ một lời nào.

Thái độ đó của Lăng Thái càng khiến Nguy Đồng tức giận, không lẽ Lăng Thái phát hiện cô thích anh, nên mới không ngó ngàng gì tới cô như vậy?

Trong lúc đầu óc rối bời, Nguy Đồng bèn tìm tới quân sư quạt mo Hình Phong Phong, điều kiện để đổi lấy mưu kế đối phó với chuyện này là một bữa buffet tại nhà hàng năm sao, Nguy Đồng vừa đồng ý, Hình Phong Phong lập tức hiến kế, nội dung chính là cô phải xin nghỉ vài ngày.

Nguy Đồng vẫn không hiểu tại sao, Hình Phong Phong lại phải ra sức giải thích: "Cậu thử nghĩ mà xem, cậu chỉ về nhà ngủ thì có tác dụng gì chứ? Ngày thứ hai đi làm chẳng phải cậu vẫn phải theo sát bên cạnh anh ấy hay sao? Vậy nên anh ấy mới không cảm thấy lo lắng. Trong tình hình như hiện nay, anh ấy không chủ động giải thích rõ với cậu thì cậu cứ mặc kệ anh ấy, không cho anh ấy nhìn thấy cậu, như vậy anh ấy mới bắt đầu sốt ruột. Còn nữa, cậu tuyệt đối đừng có gọi cho sếp lớn Lăng đó để xin nghỉ, mà hãy gọi cho chú tổ trưởng tổ bảo vệ của cậu."

Câu nói của Hình Phong Phong khiến Nguy Đồng ngộ ra được nhiều điều, nên cô đã làm đúng theo như vậy, gọi điện cho chú tổ trưởng tổ bảo vệ xin nghỉ vài ngày.

Từ khi vào làm tới nay, Nguy Đồng chưa hề xin nghỉ phép, nên vừa nghe cô nói dứt lời, đầu dây bên kia đã lập tức đồng ý cho cô nghỉ ba ngày phép, cộng với hai ngày cuối tuần nữa tổng cộng là năm ngày.

Ông Nguy thấy con gái hiếm khi có dịp về nhà ở nên cũng không hỏi gì nhiều, ngày ngày chuẩn bị cơm dẻo canh ngọt thiết đãi cô con gái rượu.

Trong ngày đầu tiên Nguy Đồng xin nghỉ phép, Lăng Thái đã gọi điện tới. Trùng hợp là hôm đó Hình Phong Phong cũng đi làm về sớm nên cô liền kéo Nguy Đồng ra phố đi dạo, thấy tên Lăng Thái hiển thị trên màn hình điện thoại, Hình Phong Phong lập tức bấm nút từ chối.

"Cậu làm gì vậy!"

"Nhìn cậu kìa, chẳng có chút chí khí nào cả, anh ấy vừa gọi điện là cậu nghe máy liền, không có chút tự cao nào sao?" Vừa nói cô vừa thay Nguy Đồng bấm nút tắt máy. "Cậu yên tâm, sếp lớn nhà cậu là người như thế nào chứ, anh ấy sẽ không vì cậu từ chối một cuộc điện thoại mà nổi nóng đâu. Mà ngược lại, anh ấy sẽ lo lắng cho cậu, không biết cậu có chuyện gì không, có chỗ nào không được khỏe không?" Sau khi được Hình Phong Phong tẩy não, Nguy Đồng cũng gật gù tán thành.

***

Sau khi dùng xong bữa buffet tại nhà hàng cao cấp. Hình Phong Phong và Nguy Đồng còn cùng nhau đi xem phim, tới khi cô về tới con phố gần nhà thì cũng đã gần mười một giờ đêm.

Chiếc xe Bentley màu tàn thuốc lặng lẽ đứng đó từ bao giờ.

Khi Nguy Đồng bước lại gần, cánh cửa xe chợt mở ra, người đàn ông lịch lãm bước từ trên xe xuống, đứng chắn ngay trước mặt cô. Bộ vest sẫm màu ôm sát cơ thể, càng làm tôn lên dáng người cao lớn hoàn mỹ của anh, hôm nay cô lại đi giày bệt nên khi đứng gần, sự chênh lệch chiều cao của hai người càng trở nên rõ rệt.

"A!" Nguy Đồng mừng rỡ khi nhìn thấy anh, nhưng cô vẫn ghi nhớ kỹ lời dặn của Hình Phong Phong, nên đã lập tức che giấu sự vui mừng mà lạnh nhạt nói: "Tại sao anh lại tới đây?"

Anh lặng lẽ nhìn cô trong giây lát, không hề trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, "Nghe tổ bảo vệ nói, em xin nghỉ ốm."

Nguy Đồng có chút bối rối, "Em chỉ cảm thấy hơi chóng mặt một chút thôi, bây giờ đỡ nhiều rồi! Anh mau về đi, ngày mai còn phải đi làm nữa!"

Lăng Thái khẽ cau mày, ánh mắt nhìn cô trìu mến, giọng nói trầm ấm, "En không về cùng anh sao?"

"Không, em đã nói muốn về nhà ở vài hôm rồi mà."

"Sáu năm trước anh tới quán rượu không phải vì chia tay cô ấy." Chỉ một câu nói của anh đã khiến Nguy Đồng dừng bước.

Nguy Đồng khẽ xoay người lại, thì ra anh biết rõ cô đang băn khoăn trong lòng. Sự khó chịu trong lòng cô như được vơi đi phân nửa, "Xem ra anh và bạn gái cũ đã nói chuyện với nhau."

"Sau này cô ấy sẽ không tới làm phiền em nữa." Những ngón tay thon dài khẽ lướt qua làn tóc cô, "Anh biết, chuyện này là do anh xử lí không thỏa đáng, không nói rõ với em từ trước."

"Cô ấy nói, là cô ấy đã đề nghị chia tay." Nguy Đồng khẽ nheo mắt.

"Đúng vậy. Là cô ấy đã đề nghị chia tay, nhưng cũng là do anh đã đồng ý. Anh và cô ấy chia tay một cách bình đẳng, không giống như em nghĩ đâu." Anh vẫn tiếp tục vuốt ve mái tóc cô, "Bây giờ có thể theo anh về nhà được rồi chứ?"

"Còn một vấn đề nữa!" Nhân cơ hội này, cô nhất định phải làm rõ mọi chuyện, "Nếu sáu năm trước anh tới quán rượu không phải vì cô ấy, vậy thì rốt cuộc là vì chuyện gì? Còn nữa, tại sao hôm đó trời chưa sáng mà anh đã bỏ đi, mẩu giấy anh để lại đó đã viết điều gì?"…

Những ngón tay thon dài bỗng dừng lại, Lăng Thái trầm ngâm suy nghĩ. Chuyện này trước kia có thể nói, bây giờ lại không cần nhắc tới nữa. Chuyện này đã đủ rắc rối lắm rồi, không cần thêm dầu vào lửa làm gì.

Anh khẽ nâng khuôn mặt cô, hôn nhẹ lên trán, "Chúng ta về nhà rồi nói được không?"

Nguy Đồng nhìn sâu vào đôi mắt anh, "Quay về anh sẽ nói với em thật chứ?"

"Nguy Đồng." Ánh mắt anh thoáng buồn.

"Anh đã từng nói, sau khi kết hôn, hai người phải tôn trọng, nhường nhịn lẫn nhau. Lí do khiến một người đàn ông và một người phụ nữ kết hôn với nhau là gì? Bây giờ em sẽ nói cho anh biết, những người khác lấy nhau vì tình yêu, còn chúng ta lấy nhau vì anh nói muốn em chịu trách nhiệm. Nhưng tất cả những chuyện này không có cơ sở là sự chân thành, thì hoàn toàn không thể bền vững được." Khi cuộc hôn nhân của hai người mới bắt đầu, cô không hề cam tâm tình nguyện, tất nhiên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, cô nhất định phải làm rõ nguyên nhân tại sao khi xưa anh không từ mà biệt, nếu không chuyện này sẽ mãi là nỗi ám ảnh trong tâm trí cô.

Sau khi nghe cô nói hết, anh không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn cô chăm chú, đáy mắt ánh lên sự ngạc nhiên.

Giữa trời đêm, những cơn gió lạnh thổi bay mái tóc Nguy Đồng khiến trái tim cô dịu lại.

***

Tối đó, cuối cùng thì Nguy Đồng vẫn không bước lên xe của Lăng Thái.

Vài ngày sau đó, Nguy Đồng chỉ ở nhà ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, không thì tìm mấy sư huynh đệ vận động tay chân, hoặc tìm Hình Phong Phong đi dạo phố. Tháng bảy, thành phố Z chính thức vào hạ, ngày nào cũng nắng nóng như thiêu như đốt.

Nguy Đồng vốn không mấy mặn mà với chuyện đi dạo phố, nên không chịu được bao lâu. Hình Phong Phong biết sau đó Lăng Thái không hề gọi điện cho cô, tâm trạng cô đang rất tệ, nên đã hẹn cả Tô Sung thứ bảy tuần này đi bơi để giải tỏa stress.

Thứ bảy chưa tới, thì vị oan gia kia đã lại gọi điện đến. Nếu không phải Nguy Đồng đã sớm quên mất số điện thoại của Hoàng San, thì nhất định cô sẽ không nghe máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.