Ông Chủ Nhẫn Tâm Và Người Tình Công Chúa

Chương 3: Chương 3




Liss sẵn lòng nằm ngủ no mắt - nếu nàng có thể ngừng việc nghĩ đến James. Chàng thật quá thất thường. Chàng nhìn chằm chằm vào mắt nàng như thể chàng ham muốn nàng, rồi một giây sau, chàng phóng tới nàng một cái nhìn mỉa mai và không tán thành. Lực hút rung động giữa bọn họ là không thể chối cãi được, nhưng hoàn cảnh gặp nhau của họ không thể xấu hơn được nữa.

Vì vậy nàng phải giữ mình cách xa và chuyên nghiệp ở cơ quan, nàng nghĩ thầm, và duỗi căng người trên giường. Vào buổi tối, khi nàng không tránh được việc gặp chàng tại các buổi dạ tiệc thượng lưu mà nàng tham dự, nàng sẽ giữ khoảng cách của mình.

Chàng rất quyến rũ, rất thanh lịch... May mắn là nàng đã không nhìn thấy chàng trong trang phục thoải mái... Nàng không thích khi phải nghĩ đến vẻ quyến rũ của chàng khi chàng mặc quần jean.

Sau khi cu ối cùng cũng quyết định thức dậy, nàng tắm thật lâu. Rồi nàng xỏ vào một chiếc quần jean cực kỳ bó chặt và một chiếc áo phông, trang điểm tối thiểu cần thiết trước khi ăn sáng vội vàng. Nàng cũng hi vọng đến cuộc hẹn của mình đúng giờ. Tiến bộ này có thể sẽ giúp nàng hiểu được sự hoạt động của các phương tiện giao thông công cộng mà nàng mới đi gần đây, để tiết kiệm ngân kỹ của mình.

Cầm lấy cái túi lớn đựng các thứ quà tặng mà nàng đã chuẩn bị, nàng hướng đi ra cửa. Nhưng, khi ra khỏi thang máy, nàng cảm nhận được nó rất nặng. Nàng tự hỏi liệu mình có phải lại lên gác lấy một cái valy nhỏ có bánh xe hay không thì nàng nghe thấy một giọng nói đầy nhục cảm vang lên trong sảnh.

- Cô đi đâu thế?

Quay ngoắt lại, nàng thấy... James là người đang đi về phía nàng.

-Đến ga, nàng trả lời, ngạc nhiên vì nhìn thấy chàng ở đây.

- Mang cái túi này theo ư? Nàng đ ã nhầm rồi - quần jean hợp một cách tuyệt vời với James, tôn lên đôi chân dài mãnh mẽ của chàng. Còn cái áo phông trắng, không quá bó không quá rộng, thì làm nổi bật khổ vai rộng và làn da rám nắng của chàng.

- Anh làm gì ở đây vậy?, nàng ấp úng hỏi, không trả lời câu hỏi của chàng.

- Tôi sống ở tầng trên cùng của toà nhà này.

-Ồ..., nàng nói thầm khi tiến về phía cửa mà không bỏ cái túi rõ ràng là quá nặng ra.

- Tôi có thể giúp cô không ?

- Không, cảm ơn.

Nàng phải giữ điềm tĩnh và vẻ chuyên nghiệp. Đó là cách duy nhất. Trên hết, không được tưởng tượng tới chuyện căn hộ của James giống cái gì. Hoàn toàn không được cảm thấy cứng họng lúng túng.

Tuy vậy, chàng đã cầm lấy cái túi của nàng rồi và cau mày nhìn nàng. - Cô đi tới vùng nào của thành phố?

-Ồ... Ờ... hơi quá Chatswood một chút.

- Cô đi làm gì ở đó?

- Tôi có một cuộc hẹn, nàng nhún vai trả lời.

Chàng cau mày hơn nữa. - Tôi s ẽ chở cô đến đó. Dù sao tôi cũng sẽ ra ngoài.

- Ôi, không, cảm ơn. Không khó khăn gì đâu, tôi... Nàng dừng lại bởi chàng đã tiến về phía thang máy rồi. Nàng lại chỗ chàng và họ đi xuống nhà để xe dưới tầng hầm. Tất nhiên, xe của nàng là một chiếc mui trần không có mui di động...

Nàng thấy khuây khoả nhẹ bớt khi họ không nói mấy trong quãng đường đi. Việc này cho phép nàng lấy lại bình tĩnh khi lặng ngắm nhìn phố phường Sydney qua cửa kính. Khi James táp vào lề đường, dừng lại trước căn nhà, nàng thấy chàng xem xét nó với một cái nhìn phê phán.

- Cô có vào lâu không?, chàng hỏi.

Nàng suýt bật cười. Người ta có thể nói chàng một vệ sỹ.

- Khoảng 2 giờ.

Để ở bên các cô gái, để nói chuyện với họ, nhưng trên hết là để nghe họ nói.

- Vào lúc đó, bản thân tôi cũng sẽ xong việc phải làm. Tôi sẽ quay lại kiếm cô.

Đây không phải là một lời đề nghị, mà là một lời khẳng định và Liss đã biết rằng không ích gì cả khi tranh luận với James.

- Cảm ơn nhé. Thế sẽ rất tuyệt. 2 gi ờ sau, James đang đợi trong xe của mình. Sau 20 phút, chàng sẽ đi khỏi. Chàng không có gì lo lắng cả, nhưng ở cơ quan – nơi mà, cuối cùng, chàng đã quyết định sẽ đi làm xong một công việc khẩn cấp – chàng đã tìm kiếm để biết thêm về nơi đó nhờ vào internet. Chàng biết được về Ngôi nhà Atlanta, một khu nhà đón nhận những phụ nữ mang thai còn rất trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Ở đó, họ có thể thử tiếp tục theo học ở trường và học cách nuôi dạy đứa con tương lại của họ. Ngôi nhà Atlanta cho họ một nơi ẩn náu để đi đến khi những người khác không muốn bọn họ.

Nó ph ải có liên quan tới một cách giữ gìn hình ảnh đối với Liss, chàng nghĩ ngay lập tức. Nàng muốn người ta biết mình tham gia các hoạt động nghĩa cử cao đẹp. Điều này là một phần cuộc sống của công chúa thượng lưu, nổi tiếng và giàu có.

Lặng ngắm toàn nhà với một vẻ châm biếm, chàng đi lên lối đi vào. Mẹ chàng chính xác cũng giống như Liss, thành viên của một uỷ ban để làm việc này, thu thập ngân quỹ để làm chuyện kia.... Nhưng mục đích chính luôn là để giữ gìn hình ảnh bên ngoài.

Cái túi quá nặng đó chứa gì vậy ? Đột nhiên chàng tự hỏi mình. Chàng gõ c ửa và một cô thiếu niên rõ ràng đang mang thai tới mở cửa cho chàng. Cô ta nhìn chàng với đôi mắt mở to lố, rồi quay đầu về phía chiếc xe của chàng đậu ở chỗ cấm đỗ xe.

James thông báo với cô ta là chàng tới kiếm Liss.

- Chị ấy ở trong phòng sinh hoạt chung. Tôi sẽ đi kiếm chị ấy. Chàng đi vào trong sảnh, trong khi người phụ nữ còn rất trẻ đi về phía một cái cửa mà đằng sau đó vang ầm lên những tràng cười ầm ĩ. Chàng lặng ngắm cái bảng áp phích dán những bức ảnh những bà mẹ trẻ ôm đứa bé mới sinh của mình. Cũng có cả những bưu thiếp, những lá thư cảm ơn. Chàng gần như đang chờ mình nhìn thấy một tấm ảnh Liss ngồi giữa những cô gái đang mỉm cười với vị khách nổi tiếng của mình. Nàng sẽ sớm được gắn lên đây thôi, không nghi ngờ gì nữa!

Ngay lúc đó, giọng nói trong trẻo của người thiếu niên đã đón tiếp chàng kéo chàng ra khỏi những suy nghĩ của mình.

- Liss, có một chàng đẹp trai như thiên thần tới hỏi chị đấy.

Chàng nghe thấy câu đáp lại sau đó:

- Ôi Trời ơi, đã đến rồi sao?

Những tiếng cười lại vang lên. - Đấy là bạn trai của chị à?, một giọng nói cất lên.

- Không, Liss trả lời với giọng kín đáo.

- Vậy, đấy là vệ sỹ của chị à?, một giọng khác nói to hơn.

Nghe những lời này, James cảm thấy mình tràn ngập một cảm giác hài lòng ngu ngốc. Không nghì ngờ gì là bởi vì chàng thấy mình ở nơi đặc biệt này, bởi bản năng nam tính và che chở của chàng trỗi dậy bên trong.

- Đó là ông chủ của chị.

- Chị phải đi làm sao, Liss?

- Phải, như tất cả mọi người, Sandy ạ, nàng trả lời với tông giọng nhẹ nhàng.

-Nhưng chị là một công chúa.

- Tuy vậy chị vẫn phải kiếm sống.

Rồi nàng xuất hiện trên lối ra, theo sát sau là cô gái vừa đón tiếp James, và một đám các gương mặt non choẹt hiếu kỳ chen chúc nhau ở khung cửa.

Không động đậy, James quan sát họ. Nhưng chàng chỉ nh ìn nàng. Chàng nhận thấy mình sắp sửa mỉm cười với nàng. Nàng lại có cặp má hồng hào và, khi nàng gặp mắt chàng, nàng ửng hồng hơn nữa.

Nàng h ạ mắt xuống tiến về phía chàng, tay đang cầm cái túi to trống không. Chàng không thể ngăn mình nhìn nàng chằm chằm. Nàng có vẻ quá mảnh khảnh bên cạnh cô gái mang thai; tuy vậy, trong chiếc quần jean ôm sát và cái áo phông rồng rộng, nàng không có vẻ già hơn cô gái đó nhiều lắm.

Với trang phục như vậy, và mái tóc bóng mượt thả xuống vai, nàng còn quyến rũ hơn tối qua. Trong một giây điên khùng, chàng tự hỏi nàng sẽ như thế nào với những đường cong nảy nở khi làm mẹ.

- Xin lỗi nhé, James. Tôi không biết thời gian trôi qua thế nào. Anh đã đợi tôi lâu chưa ? James l ắc lắc đầu để đẩy lùi những hình ảnh lộn xộn đã tràn ngập tâm trí chàng và giờ đang phảng phất trước mắt chàng. Chàng chỉ còn có thể nghĩ về một thứ – Liss trong ngọn lửa đam mê, với chàng. Chàng cố thử lấy lại sự tự chủ của mình. Chàng không hiểu chàng đang trở thành cái gì. Người ta có thể gọi đó là một thằng ranh con. Chàng thực sự phải lớn lên, ngừng nghĩ về chuyện giới tính mỗi lần nhìn ngắm người phụ nữ này. Nhưng thật không thể thôi nghĩ về chuyện đó. Nàng có vẻ quá thoải mái thư giãn, quá đáng ham muốn.

- Tôi sẽ sớm trở lại, được chứ?, Liss nói với các cô gái, bọn họ đang cảm ơn nàng ầm ĩ và chào tạm biệt.

James nh ận thấy nàng không nói chính xác khi nào nàng sẽ quay lại thăm họ và nỗi cay đắng của chàng trở lại. Nàng sẽ quay lại khi nàng bố trí được việc này, chẳng nghi ngờ gì nữa. Khi nàng không có việc gì tốt hơn để làm.

Vài giây sau, họ lên ô tô và ngay khi khởi động xe, chàng không thể ngăn mình hỏi nàng với một giọng mỉa mai:

- Cô đã vui chơi vui vẻ chứ?

Nàng tiếp tục nhìn ra cửa kính, nhưng chàng gần như chắc chắn là nàng đã run rẩy.

- Vâng. Tôi hi vọng bọn họ đã có được một lúc vui vẻ.

Nhận thấy sắc thái ngờ vực chen lẫn trong câu trả lời của nàng, chàng cảm thấy mình thật nhỏ mọn.

- Tôi chắc là có, chàng nói với giọng dịu dàng hơn. Tôi đã nghe thấy bọn họ cười lớn với cả trái tim.

Vai nàng hơi thả lỏng hơn một chút.

- Có thể là anh nói đúng, nàng đáp lại khi quay ra cửa kính nhìn thẳng trước mặt mình. Liếc xéo sang nàng, James thấy khuôn miệng nhục cảm của nàng nở một nụ cười nho nhỏ, như thể nàng nghĩ lại về thứ gì đó hài hước. Bỗng nhiên, nàng có vẻ dịu dàng đến nỗi chàng quyết định không nói chuyện nữa, để mặc nàng với những suy nghĩ hạnh phúc – và trên hết là để không khụy xuống dưới sắc đẹp quyến rũ của nàng.

Khi đậu xe vào gara dưới lòng đất, chàng tự nói với bản thân mình muốn ở bên nàng lâu hơn. Chặng đường đi quá ngắn. Chàng mong muốn khám phá những gì đang diễn ra trong cái đầu xinh đẹp kia đã làm nàng mỉm cười như thế.

- Cảm ơn rất nhiều, nàng nói khi ra khỏi ô tô. Và xin lỗi lần nữa vì đã khiến anh phải chờ đợi.

- Không có gì, chàng đáp lại khi đi nhanh về phía thang máy cạnh nàng, như thể chàng sợ nàng sẽ bất chợt bốc hơi mất vậy.

Khi bu ồng thang máy đi lên trong yên lặng, nàng tựa lưng vào vách và nhắm mắt lại. Đôi môi đầy đặn của nàng rất hấp dẫn, nhưng người phụ nữ trẻ giờ có vẻ hơi buồn.

- Cô có vẻ mệt mỏi. Tôi mời cô uống một tách cà phê ở nhà tôi nhé. Lời nói vọt ra khỏi miệng chàng trước khi chàng có thể giữ nó lại. Nàng mở to đôi mắt nhưng không nói gì khi thang máy đi qua tầng mà nàng sống. Cánh cửa mở ra ngay sau đó ở sảnh vào căn hộ. Của James.

- Đồng ý, nàng nói mà không nhìn chàng. James đi qua trước nàng và hướng về phía phòng bếp.

Bị thuyết phục rằng mình đã sai lầm khi chấp nhận lời đề nghị của chàng, Liss đi theo James. Chính xác thì anh ta đang trong tâm trạng gì đây? Mỉa mai hay dịu dàng? Nói cho đúng, có lẽ chàng hợp với lựa chọn đầu tiên hơn. Việc này dỡ bỏ ham muốn hoang dại của nàng được đến gần chàng.

Chàng quá gợi cảm trong chiếc quần jean và áo phông đơn giản đó… Quá gợi cảm. Còn về cái cách chàng đã mỉm cười với các cô gái lúc nãy, một nụ cười như thế cần phải bị nghiêm cấm. Người đàn ông này là kẻ giết các con tim. Nàng tốt nhất nên chạy về ẩn náu ở nhà mình, dưới tận chục tầng lận. Nhưng chàng đã đưa nàng đến Ngôi nhà Alanta và đã đến đó đón nàng. Đi khỏi chàng bây giờ sẽ là thô lỗ… Sau cùng thì, uống nhanh một tách cà phê với chàng không có vẻ nguy hiểm gì hết. Nàng sẽ giữ khoảng cách, như nàng đã tự hứa với bản thân.

Để chàng đi về phía nhà bếp, nàng dừng lại ở phòng khách. Những ô cửa rộng lớn nhìn hướng ra cảng. Làn nước lấp lánh dưới những tia nắng mặt trời đang tràn ngập bầu trời xanh. Dưới mắt nàng, Sydney hiện ra trong vẻ huy hoàng cực kỳ của nó.

Quay lưng lại toàn cảnh hùng vĩ, nàng nhìn quanh mình. Nàng thấy mình trong khung cảnh điển hình của một gã độc thân giàu có, nàng nghĩ khi lặng ngắm những màu sắc trung tính tương phản với những màu khác tối hơn. Căn phòng sinh hoạt rộng lớn chứa những đồ đạc cực kỳ đương đại nhưng chắc chắn là rất tiện nghi thoải mái, với sự trang bị mới nhất về mặt phương tiện thông tin. Cả một bức tường được phủ kín bởi những giá thép và gỗ, được chất đống sách, CD, DVD, báo chí, các chồng tài liệu, tạp chí, và cả một tách cà phê, một cái ly và một chai rượu vang đỏ đã vơi ¾.

Nàng tới gần để biết được những sở thích của James về mặt đọc sách, âm nhạc và phim ảnh, trong khi đang cố gỡ một dây ngọc trai mà một trong số các cô gái đã tết vào tóc nàng.

- Cứ để vậy đi. Thế rất xinh. Vẫn còn đang nói, chàng đưa nàng một tách cà phê và nàng uống nhanh trước khi nó kịp chạm vào môi. Thứ chất lỏng nóng hổi còn khiến nàng thấy ít nguy hiểm hơn là thái độ hoà giải của James. Nàng lại quay ra phía những ô cửa kính – quang cảnh huy hoàng còn ít gây xáo trộn hơn là cái nhìn mãnh liệt của chàng lên nàng.

-Cô có hay đi ra đó không?, chàng hỏi khi đi về phía những ô cửa kính.

- Thỉnh thoảng tôi mới tới đó.

- Để có lương tâm trong sạch sao ?

- Vâng. Đấy là hành vi tốt đẹp trong ngày của tôi, nàng trả lời bằng cùng một tông giọng.

Như vậy, chàng mang nàng tới để giễu cợt. Được thôi, kệ chàng đi. - Tại sao lại chọn thế? Tại sao không phải là những đứa trẻ mắc ung thư hay những người đang chết đói ở châu Phi?

Rõ ràng chàng đã chọn nói thế để mỉa mai nàng.

- Đó là những sự nghiệp vĩ đại, nhưng chúng đã có được rất nhiều hỗ trợ rồi. Chúng không cần tôi.

- Tuy vậy, cô đã mang lại cho chúng rất nhiều quảng cáo.

- Không phải là vấn đề về quảng cáo.

Việc đó ngược lại thì đúng hơn. Liss không muốn hành động của mình được bất cứ ai biết đến. Nàng không mong người ta biết nàng thường đến Ngôi nhà Atlanta; nàng chỉ muốn giúp tất cả những phụ nữ trẻ ấy. Không một chút nào. Nàng nhìn James và thấy vẻ châm biếm hiện lên trên mặt chàng.

- Ở Paris, mỗi tuần một buổi tối, tôi tới làm việc với những thanh

niên gặp khó khăn. Nhiều người trong số họ là những cô gái trẻ trong hoàn cảnh như vậy. Nàng thương cảm cho họ. Từ khi nàng biết việc gì đã xảy ra với cô bạn Cassie của mình, nhờ thế, hoạt động của nàng còn năng nổ hơn nhiều nữa. Cassie đã cảm thấy mình quá cô đơn và bị giam hãm với đứa con của cô ấy. Và bởi vì Liss đã không thể làm gì cho cô ấy được cả, bây giờ nàng muốn mang sự giúp đỡ của mình đến với những người khác, miễn là nằm trong khả năng của mình.

Lặng ngắm nhìn bến cảng, nàng muốn thử khiến James hiểu rằng, nàng không quá bị ám ảnh bởi chính bản thân mình.

- Tôi không phải một nhân viên xã hội. Tôi không thể cho họ lời khuyên. Họ đang trải qua những thử thách cực kỳ khó khăn, hơn cả những thứ mà tôi không bao giờ có thể biết được. Nhưng tôi muốn quan tâm đến họ, đến cuộc sống của họ. Tôi muốn lắng nghe họ nói.

- Bọn họ chỉ cần điều đó sao?

Nàng quay đầu về phía chàng. Chàng đang đứng ở đầu kia của ô cửa kính và nhìn nàng. Với một vẻ quá ư mỉa mai mà nàng muốn giũ bỏ nó khỏi chàng.

- Bọn họ không chỉ cần điều đó, dĩ nhiên rồi. Nhưng không ai lo lắng cho họ cả. Họ bị quẳng sang một bên và bị lãng quên. Bởi những người đàn ông đã sử dụng họ, bởi phần còn lại của xã hội, bởi chính gia đình của họ. Đôi lúc, thật tốt khi có nghe đó lắng nghe anh nói. Ai đó cho anh cảm giác mình là một người đặc biệt.

Sau kinh nghiệm của nàng ở Paris, một cách hoàn toàn vô danh, nàng muốn tiếp tục ở đây, ở Sydney, và đã liên lạc với Ngôi nhà Atlanta. Bản thân đã chứng tỏ sự nhiệt tình với đề nghị của mình, nàng đã lập ra một thói quen đến thăm mỗi tuần một lần. Và với ý định đến thường xuyên hơn khi nàng có thể làm việc đó.

Hôm nay, nàng đ ã nói chuyện với các cô gái, xâu những chiếc vòng ngọc trai với vài cô trong số họ, làm đầu cho họ. Nàng cảm thấy mình ở bên họ thật vui, nàng không còn đóng một vai diễn nào cả, nàng có thể vẫn như mình vốn có.

- Không dễ chịu chút nào khi có cảm giác là người ta mong muốn mình, nàng nói thêm.

Nàng lại quay người về phía con phố nhưng không nhìn thấy gì hết, mà quá bận rộn với những suy nghĩ của mình. Cho tới giờ, từ nhiều năm rồi, nàng đã không mong muốn ở cùng gia đình của mình, mà nàng cũng không bao giờ thực sự hiểu tại sao. Nàng cũng có phần cư xử như một kẻ mãi mãi ở tuổi thiếu niên – nàng hoàn toàn hiểu điều đó. Những lần này, anh nàng thậm chí không để cho nàng một cơ hội nào và nàng bị tổn thương khủng khiếp vì điều đó. Không ai tỏ ra hiểu rằng nàng đã lớn lên một chút rồi. Không nghi ngờ gì là chẳng có ai muốn nhìn thấy nàng cả.

Bất chợt, nàng quay lại với thực tế. Sự im lặng đã kéo dài được một lúc rồi. Nàng xoay người về phía James trong khi mỉm cười một cách lịch sự. Nhưng nụ cười của nàng tắt rụi ngay lúc bắt gặp cái nhìn của chàng. Cặp mắt chàng tối lại và rọi tới nàng với một cường độ mãnh liệt. Nàng chưa từng nhìn thấy chúng như thế này, nghiêm túc như thế và, cùng lúc, lại dữ dội không thể ngờ.

Sự im lặng tiếp tục kéo dài trong khi nàng lặng ngắm những đường nét nam tính của chàng. Chàng siết chặt quai hàm, như thể chàng kiềm chế không… nói chuyện? Động đậy? Dù sao, nàng, cảm thấy mình càng lúc càng khó ở. Máu nàng sôi sục trong tĩnh mạch và nàng chắc chắn sẽ lại đỏ bừng một cách khốn khổ. Nàng uống nốt chỗ cà phê còn lại.

- Đến lúc tôi phải đi rồi.

Chàng hắng giọng, hạ mắt nhìn xuống tách của nàng.

- Phải.

- Cảm ơn vì tách cà phê, nàng nói khi đi về phía thang máy. Tối nay nó sẽ giúp tôi tỉnh táo ở nhà hát.

- Cô lại đi nữa à? Nhưng, cô có vẻ thực sự mệt mỏi đấy.

Thực tế là nàng thấy mệt. V à thời gian ở bên chàng không giúp gì cho việc giải toả cơn mệt mỏi hết.

- Vâng, đúng vậy, nhưng tôi chắc đó là một vở kịch rất hay.

Chàng đi lên trước nàng và nhấn vào nút thang máy.

- Cô không bao giờ muốn ở nhà và ăn không ngồi rồi một chút sao ?

- Không, không thực sự thế. Và tôi đã hứa sẽ tới đó tối nay rồi.

Ở trong nhà không làm gì và ngồi ngắm những bức tường thì có gì tốt chứ? Nàng không thích sự cô độc. Đi ra ngoài và không nghĩ về những buồn bực của mình còn tốt hơn.

- Tôi biết rồi.

Nàng ngước mắt nhìn lên gương mặt chàng giờ đang trở lại nét lạnh nhạt, và lúc cánh cửa trượt đóng lại, nàng nghe thấy chàng nói thêm với giọng mỉa mai :

- Chúc buổi tối tốt lành.

Ngày hôm sau, chàng gọi nàng vào văn phòng của mình ngay khi nàng tới.

- Công chúa, nói thẳng nhé. Cái này không ổn một chút nào.

Lần này, chàng sẽ sa thải nàng thôi, Liss chắc chắn thế.

- Tôi nghĩ là…, nàng lên tiếng với sự thất vọng. Tôi hy vọng mình sẽ tiến bộ hơn. Lòng t ự trọng của nàng đã biến đâu rồi? Nàng cảm thấy mình sẵn sàng năn nỉ, xin xỏ để giữ được công việc này. Bởi nàng không muốn bị gửi trả về Aristos, nơi mà sự có mặt của nàng không được chào đón.

- Cô có thể sẽ tỏ ra có ích hơn ở việc khác.

Nàng nhìn chàng v ới sự sững sờ.

- Một trong những khách sạn mới của chúng ta sẽ mở cửa mười lăm ngày sau, ở Aristos.

Nàng có nghe rõ không ?

- Vào cuối tuần sau, chúng ta sẽ tổ chức một dạ tiệc quy mô lớn ở đó, để thông báo khai trương.

Chàng mỉm cười với sự hài hước.

- Cô yêu thích những buổi tiệc, không phải sao công chúa ? Chàng mu ốn nàng đến buổi tiệc đó sao? Nhưng nếu nàng quay về cung điện, nàng sẽ bị thất sủng. Alex sẽ không để nàng ở lại lâu và nhanh chóng gửi nàng đến đầu kia của trái đất, trong một nơi cách xa Aristos còn hơn cả Sydney.

- Tôi muốn cô chịu trách nhiệm tổ chức sự kiện này. Tôi muốn đó là một event nổi bật nhất. Liss lấy lại hơi thở – nàng tổ chức sao ?

- Tôi muốn một sự tiếp đón không giống bất cứ gì khác. Một buổi tiệc mà người ta chưa từng thấy. Tôi muốn tất cả các nhân vật quan trọng có mặt và sự kiện được quan tâm bởi các phương tiện truyền thông trên toàn thế giới.

Tim đập rời rạc, Liss nhìn vào mắt chàng.

- Anh có thể tin tưởng vào tôi, nàng nói với một sự chắc chắn khiến chính nàng phải ngạc nhiên. Tất cả mọi loại ý tưởng vọt ra trong tâm trí nàng và nàng mỉm cười với chàng đến tận mang tai. Nàng yêu thích những bữa tiệc hoành tráng, và chính nàng là người sẽ tổ chức lần này…

- Đi đi, chàng nói, hất đầu về phía cửa phòng. Hồ sơ trong máy tính của cô. Cô sẽ tìm thấy trong đó những chi tiết về ngân sách và danh sách những công việc đã được chuẩn bị. Hãy nghiên cứu tất cả các điều đó và thay đổi chúng nếu thấy cần thiết. Đó là buổi tiệc của cô, công chúa – vậy nên, hãy thực hiện thành công nó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.