“Yêu anh thì gả cho anh, có lẽ trong bụng em đã có con của anh.” Lương Cảnh Hiên dùng sức cày cấy trên người Thịnh Lâm
Hàm, cũng không tin nếu thật sự mang thai, Thịnh Lâm Hàm sẽ không chịu
gả cho mình.
“Chờ có con rồi hẳn nói.” Lương Cảnh Hiên không cho
Thịnh Lâm Hàm dùng thuốc tránh thai, vì rất có hại cho thân thể. Anh lại không thường
xuyên mang bao, tỷ lệ trúng thưởng thật sự rất cao. Thịnh Lâm Hàm nghĩ,
chờ đến ngày đó đi rồi hẳn nói.
Lương Cảnh Hiên không kịp đợi để từ bỏ ý định mà ngày ngày cứ quấn lấy cô, ân ái, bức hôn.
Thịnh Lâm Hàm càng không nghĩ tới Lương Cảnh Hiên lại thẳng thắn thừa
nhận tình cảm của mình với chú Lương và mẹ, đạt được sự ủng hộ của bọn
họ, làm cho cô không chỉ muốn tránh Lương Cảnh Hiên dây dưa, còn cố trốn thoát khỏi sự ép hỏi, bức hôn của mẹ và chú Lương.
Vì vậy nên khiến cô gần đây tinh thần ngẩn ngơ, không có tinh thần để
ăn, mỗi ngày đều có cảm giác buồn nôn, áp lực quá lớn sao?
“Nôn ~~ nôn”, Thịnh Lâm Hàm ngửi thấy mùi tanh thịt heo không nhịn
được buồn nôn, trước kia mũi cô cũng không nhạy cảm đến mức này, vì sao
gần đây lại đặc biệt có phản ứng?
“Tiểu Hàm, chị thấy gần đây em
không ăn được thứ gì, tốt nhất là nên
sớm đi bệnh viện kiểm tra dạ dày, không thể cứ từ chối mãi.” Dương Ái
Viện khẩn trương nhìn Thịnh Lâm Hàm đang ăn, cứ ăn được một nửa lại chạy đến nhà vệ sinh nôn sạch. Nếu như bây giờ không ổn nên để cho anh Lương mang cô đến gặp bác sĩ Đông y bắt mạch cũng tốt, lập tức hành động thừa dịp Tiểu Hàm nôn trong nhà vệ sinh nhanh chóng gọi điện thoại.
Thịnh Lâm Hàm bất đắc dĩ nhìn Lương Cảnh Hiên, mình đi đến chỗ nào đều muốn
theo tới kia, khẳng định vừa rồi Dương Ái Viện đã báo, chuyện gì
cũng nói. Lương Cảnh Hiên kéo cô vào trong lồng ngực mình, “Đừng trốn
anh, anh chị cũng rất lo lắng cho em.”
Người đàn ông này dịu dàng khiến cho người ta không nhịn được đồng ý
yêu cầu của anh, nhẹ nhàng đẩy ra, làm cho anh kéo tay của mình đi vào
bệnh viện.
“Phu nhân, chúc mừng cô mang thai, thai nhi đã hơi lớn, muốn biết cụ
thể có thể đến khoa Tây y để siêu âm.” Chính là bác sĩ lớn tuổi chúc
mừng cặp đôi vừa trở thành cha mẹ.
Nụ cười trên mặt Lương Cảnh Hiên càng sâu, mình nỗ lực lâu như vậy,
rốt cuộc có chút hiệu quả, vẫn là nòng nọc nhỏ hăng hái tranh giành.
Đầu óc Thịnh Lâm Hàm trống rỗng, tình cảm của mình cũng chưa rõ ràng, bây giờ hai người còn có con, phải làm sao đây?
Trên đường về nhà, Thịnh Lâm Hàm hoàn toàn không biết nên nghĩ cái gì, cũng
không biết Lương Cảnh Hiên làm gì, về đến nhà ngồi trên ghế salon
cô mới tỉnh táo lại. Mẹ đã pha xong nước trái cây, ngồi ở trước mặt
mình, chú Lương cũng im lặng chờ đợi, mà Lương Cảnh Hiên hoàn toàn ôm
lấy Thịnh Lâm Hàm, dù có chuyện gì đi nữa cũng có anh che chở cho cô.
Nhìn vẻ mặt con gái có hơi sợ sệt, Thịnh Tịnh Hà và Lương Cảnh Phong
cũng quyết định không hù dọa cô. Nụ cười của mẹ và chú Lương khiến cho
da đầu Thịnh Lâm Hàm càng tê dại, không biết bọn họ muốn nói gì.
“Cha mẹ chỉ muốn nói cho con biết, hôn lễ sẽ diễn ra vào thứ bảy ba
tuần sau, không cho đào hôn, trong khoảng thời gian này cha mẹ sẽ giám
sát con chặt chẽ.” Thịnh Tịnh Hà nói ra những lời đã chuẩn bị thật lâu,
nhìn vẻ mặt con gái ngẩn người bị hù dọa, thời gian gần đây truy đuổi
con gái chạy trốn thật vất vả.